Nếu để Bùi Khiêm trực tiếp làm trưởng nhóm thiết kế, vậy thì rất nhiều việc sẽ trở nên thiếu linh hoạt.
Ngay cả khi chấm dứt thỏa thuận, sau này cũng sẽ để lại một lỗ hổng lớn, rất khó thu dọn.
Tuy nhiên, Bùi Khiêm cũng không có ý kiến gì về việc này, đây đều là chuyện thường tình.
Trần Úc làm ông chủ mà lại không có hệ thống chuyển đổi tài phú, có thể cho bản thân hắn đãi ngộ này đã được coi là khá hào phóng và có tầm nhìn xa rồi.
Bùi Khiêm gật đầu: “Tất nhiên có thể.”
Trần Úc rất vui mừng: “Được, vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Ngày hôm sau, Bùi Khiêm đến công ty làm việc.
Theo thông tin mà hắn được biết, người đại diện pháp lý của một công ty cũng có thể nộp đơn xin việc hoặc làm việc ở một công ty khác.
Sau khi ký hợp đồng, Trần Úc vui vẻ dẫn Bùi Khiêm đi tham quan một vòng công ty, đồng thời vô cùng tự hào giới thiệu thân phận “diễn viên đóng thế cho tổng giám đốc Bùi” của Bùi Khiêm với mọi người.
Điều này đã thu hút sự chú ý của toàn bộ công ty, mọi người đều vây quanh Bùi Khiêm để chụp ảnh.
Bùi Khiêm thầm thở dài, thế nhưng may mắn là hắn cũng đã quen với việc này.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng hắn cũng đến phòng họp để bàn về việc game.
Bùi Khiêm suýt chút nữa lại theo thói quen ngồi vào vị trí chủ tọa, thế nhưng lần này Trần Úc đã đến trước, cho nên hắn ngồi vào vị trí bên trái Trần Úc, may mà lại không xảy ra sự cố gì.
Trần Úc giới thiệu với Bùi Khiêm về tình hình hiện tại của công ty trước: “Chuyện là thế này, công ty bọn ta là công ty start-up mới thành lập được nửa năm, tên là ‘Game Đạo Mộng’, tựa game đang phát triển có tên là ‘Chuyến Du Hành Ác Mộng’.”
“Nội dung tựa game rất đơn giản, ý tưởng ban đầu xuất phát từ cảm giác sợ hãi khi một mình ở nhà lúc nhỏ, luôn cảm thấy trong phòng có những con quái vật đáng sợ.”
“Thế nhưng bọn ta cũng không muốn làm một tựa game quá kinh dị mà chỉ muốn làm một tựa game giả tưởng có yếu tố kinh dị, cố gắng thể hiện đặc điểm ‘nghệ thuật thứ chín’ của game.”
“Nội dung chính của game xoay quanh một đứa trẻ nước ngoài sống trong một biệt thự ven biển. Một ngày nọ, khi cha mẹ đều đã ngủ, đứa trẻ này lại không tài nào ngủ được. Nó nhìn vào bóng tối và bắt đầu tưởng tượng.”
“Nó tưởng tượng mình biến thành các loài động vật khác nhau, khám phá mọi ngóc ngách trong biệt thự và chiến đấu với những sinh vật ẩn nấp trong bóng tối…”
“Cuối cùng, nó cũng trốn thoát thành công và chìm vào giấc ngủ.”
“Nội dung game chủ yếu thể hiện những hình ảnh kỳ ảo đầy sức tưởng tượng qua góc nhìn của đứa trẻ. Có thể nói đây là một tựa game thiên về nghệ thuật.”
Bùi Khiêm gật đầu: “Nghe có vẻ hay đấy? Thế thì cụ thể là gặp vấn đề ở khâu nào?”
Hắn thấy chỉ xét riêng về ý tưởng thì tựa game khá là thú vị. Nếu có thể thực hiện một cách trọn vẹn, chắc chắn nó sẽ thu hút được rất nhiều người chơi.
Biết đâu may mắn còn có thể đoạt giải.
Trần Úc lẳng lặng thở dài: “Lúc bắt tay vào làm mới thấy, vấn đề ở khắp mọi nơi!”
“Đầu tiên, trình độ mỹ thuật của bọn ta quá kém, không thể tạo ra được bối cảnh kết hợp ba phong cách hiện thực, huyền huyễn và giả tưởng. Nếu không có được linh hồn của bối cảnh thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.”
“Tiếp theo là trí tưởng tượng của bọn ta cũng không đủ phong phú, không thể hình dung ra đứa trẻ này sẽ gặp phải những loại quái vật và kẻ thù nào trong quá trình khám phá cũng như những cảnh tượng nào.”
“Mà khó khăn lắm mới nghĩ ra được vài ý tưởng, nhưng sau khi thực hiện lại thấy hiệu quả rất kém, nên toàn bộ đều bị loại bỏ.”
“Cuối cùng là… hiện tại bọn ta phát hiện ra kinh phí có vẻ hơi thiếu.”
Hắn hơi ngừng lại, “Nói ra thì đây cũng là lỗ hổng do trưởng nhóm thiết kế tiền nhiệm để lại.
“Lúc đó ta cũng khát khao tìm kiếm nhân tài nên đã tuyển dụng trưởng nhóm thiết kế, sau đó có một nhà thiết kế rất dày dặn kinh nghiệm đến ứng tuyển. Hắn nói rằng mình từng đảm nhiệm vị trí trưởng nhóm thiết kế tại công ty Game Thương Dương, cũng từng hợp tác với những đại thần như Hoàng Tư Bác, Diệp Chi Chu.”
“Ta vừa nghe đã thấy đây quả thực là nhân tài xuất chúng! Bởi vậy đã yên tâm giao toàn bộ dự án cho hắn.”
“Kết quả là sau một hồi loay hoay, dự án lại càng trở nên rối tung rối mù, còn lập kế hoạch cho rất nhiều chức năng kỳ lạ. Ta thấy không ổn, vội vàng yêu cầu hắn dừng lại, nhưng sau một thời gian làm đi làm lại nhiều lần, kinh phí đã bị lãng phí không ít.”
“Do đó… mới lại tuyển dụng trưởng nhóm thiết kế, xem thử có thể lấp đầy lỗ hổng này hay không.”
Bùi Khiêm cau mày, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Hả?
Người từng làm trưởng nhóm thiết kế tại Game Thương Dương? Là ai vậy?
Trần Úc dường như cũng lập tức nhận ra điều này, hắn hỏi: “Đúng rồi, ngươi cũng từng làm việc ở Đằng Đạt, ngươi có quen người này không? Hăn họ Lưu.”
Bùi Khiêm ngẩn người hai giây, suýt chút nữa thì vỗ đùi đứng dậy.
Đậu má!
Không phải là lão Lưu sao?
Không phải 100% là lão Lưu suýt chút nữa đã hợp tác với hắn sau.
Thực ra sau này Bùi Khiêm cũng đã suy nghĩ lại, tài sản cốt lõi duy nhất của toàn bộ Game Thương Dương chính là lão Lưu! Khi Đằng Đạt lần đầu tuyển dụng, người có khả năng khiến hắn mất tiền nhất cũng chính là lão Lưu!
Đáng tiếc, lần nào cũng vì những lý do oái oăm mà Bùi Khiêm đều bỏ lỡ lão Lưu.
Hoặc là lúc tuyển dụng nhìn nhầm người nên không tuyển hắn, hoặc là trước khi mua lại công ty thì hắn đã chuồn đi trước một bước.
Không ngờ, lại gặp được hắn ở đây.
Thực ra nếu suy ngẫm kỹ một chút, lão Lưu cũng không nói dối.
Hắn thực sự đã từng làm trưởng nhóm thiết kế cho Game Thương Dương, cũng thực sự đã từng làm việc với Hoàng Tư Bác và những người khác.
Chỉ có điều đó đều là những chuyện trước khi Bùi Khiêm mua lại Game Thương Dương, hoàn toàn không liên quan đến Game Thương Dương sau này trong thế kiềng ba chân cùng với bộ phận Game Đằng Đạt và phòng làm việc Trì Hành.