Chuyện này thú vị rồi đây.
Trần Úc ngại ngùng xoa tay: “Theo ngươi thì tình thế này còn có thể cứu vãn được không?”
Bùi Khiêm suy nghĩ một lát: “Cứu được. Tuy nhiên... ta không thể đảm bảo kiếm được tiền, chỉ có thể đảm bảo công ty còn tồn tại.”
Trần Úc hơi khó hiểu, chẳng phải đây là cùng một chuyện sao? Kiếm được tiền thì công ty mới tồn tại được chứ! Ngược lại, công ty còn tồn tại được thì chắc chắn là đã kiếm được tiền!
Bùi Khiêm thầm cười khẩy trong lòng, ngươi hoàn hoàn chẳng hay biết về chuyện “tồn tại”!
Dù là game thua lỗ cũng không sao cả, bởi vì lúc này Bùi Khiêm đã xác định được, Trần Úc cũng được coi là một ông chủ kiêm nhà sản xuất không tệ. Đến lúc đó, hắn chỉ cần cho đầu tư Viên Mộng và kế hoạch Sơ Tế rót tiền cho hắn tiếp tục làm là được.
Hơn nữa, nếu nhóm người này đều đã khoanh tay bó gói, vậy thì bản thân hắn phải ra sức một phen, dù sao cũng chẳng có gánh nặng tâm lý gì.
Trần Úc hỏi: “Thế thì ngươi có đề xuất gì không?”
Nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh bàn họp đổ dồn về phía mình, Bùi Khiêm bỗng có một cảm giác quen thuộc.
Dễ như ăn kẹo ấy mà!
Thế thì cứ theo phương pháp thiết kế Bùi thị chỉ cho bọn họ một con đường thôi.
Dù sao cũng là còn nước còn tát, nếu thực sự làm hỏng game thì cứ để đầu tư Viên Mộng ra tay.
Dù sao kế hoạch kiếm tiền của không phải là sở trường của hắn.
Bùi Khiêm sắp xếp lại suy nghĩ, bình thản nói: “Ta có ba đề xuất. Mỗi đề xuất tương ứng với ba vấn đề mà chúng ta đang gặp phải hiện nay.”
“Thứ nhất, đối với vấn đề phong cách nghệ thuật mãi không phù hợp, chúng ta hãy liên hệ với phòng làm việc Quang Hoàn, để Nguyễn Quang Kiến thiết kế.”
Hắn vừa dứt lời, mọi người đều rơi vào trạng thái ngẩn ngơ.
Trần Úc hơi ngại ngùng: “Ờm... cách này đương nhiên rất hay, bọn ta cũng muốn tìm đại thần Nguyễn để thiết kế phong cách mỹ thuật… Nhưng mà, cái này, phòng làm việc Quang Hoàn hiện là phòng làm việc nghệ thuật hàng đầu trong nước…”
“Đừng nói đến đại thần Nguyễn, ngay cả học trò của học trò của hắn lịch trình cũng kín mít… huống chi chi phí còn quá cao, chúng ta có chút gánh không nổi...”
Bùi Khiêm khẽ gật đầu: “Ồ, vậy à...”
Mọi người liên tục gật đầu: “Đúng vậy!”
Trần Úc ngại ngùng nói: “Dù sao chúng ta cũng chỉ là công ty nhỏ, ngươi không thể cứ lấy kinh nghiệm làm việc của mình ở Đằng Đạt lúc trước để áp dụng. Đằng Đạt có nền tảng như nào chứ, muốn nguồn lực gì cũng có thể dễ dàng có được...”
Bùi Khiêm khoát tay: “Không sao. Thực ra lúc ta còn ở Đằng Đạt cũng có chút giao tình với Nguyễn Quang Kiến.”
“Lát nữa ta sẽ gọi điện cho hắn để nhờ vả, chắc là có thể nhờ hắn thiết kế với giá ưu đãi.”
Trần Úc không khỏi kinh ngạc: “Hả? Ngươi còn có mối quan hệ như vậy sao?”
Tất cả ánh mắt mà mọi người nhìn Bùi Khiêm lại một lần nữa thay đổi.
Bùi Khiêm không để tâm, tiếp tục nói: “Nói tóm lại vấn đề này đã được giải quyết rồi đúng? Kế tiếp là vấn đề tiếp theo.”
“Thứ hai, trí tưởng tượng không đủ, không thể nghĩ ra bối cảnh cụ thể, nguyên nhân chủ yếu là do các ngươi chọn sai đề tài.”
“Các ngươi chọn một biệt thự theo phong cách phương Tây, nhưng tất cả mọi người lại đều là người phương Đông, không có kinh nghiệm sống tương tự, làm sao có thể nghĩ ra được? Do đó, phải đổi bối cảnh.”
Trần Úc có chút mâu thuẫn: “Chuyện này bọn ta cũng biết chứ? Nhưng bối cảnh phương Đông lại càng không phù hợp hơn, dù sao lúc nhỏ bọn ta cũng không ai ở biệt thự cả…”
Bùi Khiêm gật đầu: “Bởi vậy phải thay đổi hoàn toàn. Nếu các ngươi không phiền, ta muốn đổi sang môi trường và chủ đề quen thuộc nhất với ta.”
Trần Úc nhướng mày: “Hả? Cụ thể là gì?”
Bùi Khiêm khựng lại một chút, sau đó nói: “Chính là khu văn phòng của Đằng Đạt!”
Trần Úc không khỏi kinh ngạc: “Hả? Thế thì tựa game làm ra sẽ như thế nào?”
Những người khác cũng kinh ngạc, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng còn có thể làm như vậy. B
ởi vì phong cách ban đầu của họ có một chút yếu tố kinh dị và huyền huyễn.
Trong trí tưởng tượng của trẻ em, chúng sẽ bước vào bóng tối của biệt thự, gặp phải một số quái vật, nổ ra những trận chiến căng thẳng và kích thích.
Bây giờ sử dụng khu văn phòng của Đằng Đạt một cách gượng gạo, phong cách sẽ trở thành như thế nào đây?
Thế thì chỉ trách bọn họ trí tưởng tượng hạn hẹp, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được…
Bùi Khiêm mỉm cười: “Có gì khó tưởng tượng đâu?”
“Tựa game này sẽ có tên là ‘Sự Sụp Đổ Của Đằng Đạt’, cốt truyện xoay quanh một thanh niên đến tập đoàn Đằng Đạt, thế nhưng lại phát hiện nơi đây đã trở nên hoang tàn, cỏ mọc um tùm.”
“Hắn đi lang thang khắp nơi, đi qua các khu vực như Game Đằng Đạt, Game Thương Dương, phòng làm việc Phi Hoàng, Takeaway Netfish, Nghịch Phong Logistics… nhìn thấy những nơi từng sôi động và náo nhiệt này giờ đây đều trở nên lạnh lẽo và tan hoang.”
“Dựa vào những manh mối và tưởng tượng từ khung cảnh, khơi dậy lại những ký ức.”
“Thế này chẳng phải hoàn toàn phù hợp với nội dung game của các ngươi hay sao?”
Mọi người há hốc mồm, không biết nói gì.
Bọn họ thấy dường như ý tưởng này vừa đúng vừa sai…
Trần Úc lau mồ hôi trên trán: “Cái này... khụ khụ, ý tưởng này hay đấy, thế nhưng liệu chúng ta có bị Đằng Đạt kiện không nhỉ? Thế này có bị coi là phỉ báng không? Ít nhất cũng bị coi là nguyền rủa ấy chứ…”
“Ngay cả khi Đằng Đạt rộng lượng không truy cứu, chúng ta lấy đâu ra những tài nguyên này? Tự tạo ra từng bối cảnh của Đằng Đạt, đây quả thực là một công việc khổng lồ!”
Những người khác cũng gật đầu tán thành, hiển nhiên bọn họ cho rằng ý tưởng này hoàn toàn không khả thi.
Bùi Khiêm mỉm cười: “Vấn đề này có thể giải quyết cùng với vấn đề thứ ba.”
“Không phải các ngươi đang thiếu kinh phí sao? Vừa hay, nếu sử dụng phương án này, chi phí cho phần thiết kế mỹ thuật cũng có thể tiết kiệm được.”
Mọi người lại càng ngơ ngác.