Nhưng mà tiểu trợ lý âm thầm lưu lại vị trí của nơi này, Bùi Khiêm cũng đâu thể chú ý đến vấn đề này!
Rất nhanh, những dòng bình luận bến dưới Weibo cũng tăng lên nhanh chóng.
“Sơn trang Minh Vân? Nơi đó đúng là rất vắng vẻ. Cảm ơn sự giới thiệu của chú Trương, hôm nào lái xe đi xem thử.”
“Trời, xa thật. Cũng phải mất một giờ lái xe.”
“Có thật ngon như vậy không, chú Trương khen ngợi không ngớt? Ai đi thử đi, nếu như ngon như tin đồn, ta sẽ xem xét mua vé máy bay đi nếm thử, sẵn tiện ở Kinh Châu chơi. Có ai biết ở Kinh Châu có địa điểm vui chơi nào vui không?”
Bùi Khiêm không rời mắt khỏi Weibo, cả người cứng đờ.
Dòng Weibo trước đó còn đỡ, bởi vì phần lớn mọi người đều để ý đến điểm quan trọng là sự hợp tác kinh doanh của Trương Tổ Đình.
Nhưng dòng này ghê gớm hơn, chỉ có một dòng thông tin vị trí của nhà bếp tư nhân Minh Vân.
Rành rành như thế kia!
Thật sự có người sắp tìm đến tận cửa rồi!
Bùi Khiêm gãi gãi đầu.
Phải nghĩ cách làm sao để khuyên bọn họ rời đi?
Buông lời ác ý khuyên bỏ đi thì chắc chắn không được.
“Bình tĩnh lại, mọi chuyện chắc cũng không tệ như vậy đâu.”
“Thật ra, cứ cho là có vài người tìm đến tận cửa thì vấn đề cũng không lớn lắm, chỗ này mắc như vậy, đa số mọi người đều nuốt không trôi.”
“Dòng Weibo của Trương Tổ Đình mới có hơn bốn ngàn lượt thích, các fan phân bố trên khắp mọi miền tổ quốc, cứ cho là có số ít có thể tìm ra nhà bếp tư nhân Minh Vân, cũng chỉ có mười mấy người sống để ăn, cũng chưa chắc ăn nổi.”
“Oh, nhà bếp tư nhân Minh Vân mỗi tháng lỗ rất nhiều, dù có một lượng khách đến, về lâu dài cũng không thể lấp đầy lỗ thủng hao hụt.”
Lúc đầu Bùi Khiêm có chút lo lắng, nhưng sau khi lấy lại bình tĩnh, cảm thấy sự việc cũng không tệ lắm.
Suy cho cùng, nhà bếp tư nhân Minh Vân vẫn còn vài đường phòng thủ, ví dụ như nơi này hẻo lánh, giá cả món ăn cao ngất ngưỡng, hầu hết các nguyên liệu tốt đều phải chuẩn bị trước.
Đối với các thực khách bình dân, đây đều là lý do khuyên họ rời đi.
Đương nhiên, nói thì nói như vậy, nhưng cũng không thể khoanh tay chờ chết.
Bùi Khiêm suy nghĩ, quyết định gọi điện cho đầu bếp Lâm vẫn hơn.
Chẳng mấy chốc cuộc gọi đã được kết nối, phỏng chừng Lâm Xán Vinh không ngờ tổng giám đốc Bùi sẽ gọi đến, trong giọng điệu lờ mờ bất an: “Tổng giám đốc Bùi! Có dặn dò gì sao?”
Bùi Khiêm vờ như không có gì, nói: “Không có chuyện gì lớn, chỉ muốn hỏi gần đây bên nhà bếp tư nhân Minh Vân đông khách không?”
Lâm Xán Vinh không trả lời ngay, rõ ràng hơi lúng túng.
Cái này không phải vấn đề đông hay không, mà là vấn đề có khách không…
Từ lúc khai trương đến giờ, ngoài nhân viên nội bộ của Đằng Đạt đến ăn uống, tiếp đãi Trương Tổ Đình đến dùng bữa, thì nhà bếp tư nhân Minh Vân không có mống khách nào khác.
Cái này quá bình thường, không tuyên truyền, để lộ, đương nhiên cũng không có khách rồi.
Cũng có vài nhân viên của Đằng Đạt nói với bạn bè, nhưng nhà bếp tư nhân Minh Vân vừa xa vừa hẻo lánh, không có ai dẫn đi rất khó tìm được, đa số đều không muốn chịu khổ, thứ hai nhân viên Đằng Đạt vừa ăn rồi, cũng không muốn tự bỏ tiền túi ăn bữa thứ hai dồn dập như vậy.
Nên gần đây không có khách.
Tuy biết rõ mình làm việc không xứng với chức vụ, nhưng Lâm Xán Vinh nghĩ nghĩ, vẫn nên nói thật, không thể lừa tổng giám đốc Bùi.
Tổng giám đốc Bùi liệu sự như thần, nói dối trước mặt hắn hậu quả nghiêm trọng lắm.
“Tổng giám đốc Bùi, gần đây không có tiếp đón khách khác. Cái này ta cần phải tự kiểm điểm, chắc hẳn tuyên truyền của bếp tư nhân không đủ, ta cho ngươi tăng cường tuyên truyền…” Lâm Xán Vinh chủ động đội nồi.
Bùi Khiêm vừa nghe đã vội ngắt lời: “Không không không, ta không có ý này.”
“Bây giờ ngươi làm rất tốt, nhiệm vụ hàng đầu của các ngươi là cung cấp dịch vụ và món ăn tốt nhất, chuyện như tuyên truyền các ngươi không phải lo.”
“Lần này ta gọi điện đến là để nhấn mạnh vài vấn đề.”
“Sắp tới chắc sẽ có lượng khách hàng nhỏ nhà bếp tư nhân Minh Vân, nhất định ngươi phải nói rõ với tất cả nhân viên phục vụ của chúng ta mấy điều phải chú ý.”
“Thứ nhất, không cho phép khách hàng chụp ảnh.”
“Thứ hai, không giải thích quá nhiều.”
“Thứ ba, không có ai là ngoại lệ.”
“Hiểu không?”
Lâm Xán Vinh: “Ặc…”
Rõ ràng hắn không hiểu hoàn toàn.
Bùi Khiêm giải thích đơn giản mấy câu, “không giải thích quá nhiều” tức là, nếu có khách hàng hỏi vì sao các ngươi không có nhiều nguyên liệu, đều phải đặt trước?
Nhân viên phục vụ cứ đáp thẳng “vì mấy nguyên liệu này rất quý”, phải vận chuyển từ bên ngoài” là được, không cần giải thích vì sao mấy nguyên liệu này quỹ, phải vận chuyển từ đâu đến.
Hoặc có khác hàng hỏi, vì sao món của quán ngươi đắt hơn chỗ khác dữ vậy?
Nhân viên phục vụ cứ đáp “Vì chúng ta dùng nguyên liệu tốt hơn, cung cấp phục vụ và môi trường dùng bữa tốt hơn” là được, không cần giải thích cụ thể nguyên liệu tốt thế nào, phục vụ và môi trường dùng bữa có ưu thế gì.
Tóm lại, đừng khoe quá.
Về việc “không có ai là ngoại lệ” tức là dù ông chủ lớn nào đến, tình nguyện tiêu một số tiền lớn để đặt cũng phải hẹn trước như những người khác, và phục vụ cũng không giải thích nhiều về chuyện này với hắn.
Đương nhiên, điều này không phải thái độ phục vụ không tốt.
Nên phục vụ thế nào thì phục vụ thế ấy, chỉ không giải thích quá nhiều về những thứ rỗng tuếch thôi.
“Hiểu chưa?” Bùi Khiêm hỏi lại.
Lâm Xán Vinh: “Ặc… hiểu rồi, tổng giám đốc Bùi. Nhất định ta sẽ nghiêm túc chấp hành yêu cầu.”
Lâm Xán Vinh không đưa ra vấn đề gì khác, Bùi Khiêm rất hài lòng.
Hắn dặn dò thêm vài câu, không cần biết có biến động nhỏ gì cũng phải báo lên kịp thời, sau đó ngắt máy.
Bên kia điện thoại, tuy Lâm Xán Vinh không đưa ra câu hỏi gì, nhưng vẫn chìm vào trầm tư.
Tổng giám đốc Bùi có ý gì?
Chẳng lẽ đây chính là “marketing không giải thích” trong truyền thuyết?
Dù khách hỏi gì cũng không giải thích?
Thái độ chính là “ngươi ăn là xong chuyện rồi, đào đâu ra nhiều vấn đề thế?”