Đương nhiên, chắc chắn thái độ không cứng nhắc như vậy, ý tổng giám đốc Bùi là, nhân viên phục vụ vẫn phải xem khách hàng là thượng đế, nhưng sẽ không giải đáp cụ thể những vấn đề thượng đế đưa ra.
Cái này trái ngược hoàn toàn với cách giải thích bình thường của Lâm Xán Vinh.
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai!
Hiểu lầm giữa người và người sẽ phải giải quyết qua lời nói, nếu khách hàng không hài lòng chỗ nào, chắc chắn phục vụ phải giải thích kỹ càng nếu có thể, khách hàng mới hiểu.
Nếu chỉ mỉm cười, nói không chừng sẽ hiểu lầm nghiêm trọng hơn.
Nhưng… yêu cầu của tổng giám đốc Bùi rất rõ ràng, thậm chí còn đặc biệt gọi đến dặn dò, có thể thấy chuyện này rất quan trọng.
“Thôi vậy, chắc chắn tổng giám đốc Bùi có hàm ý sâu xa gì đó, đừng nghĩ nhiều.”
“Cứ làm theo yêu cầu của tổng giám đốc Bùi là được.”
“Khoan đã, vì sao tổng giám đốc Bùi biết sắp tới sẽ có khách?”
“Ồ, chắc chắn là tổng giám đốc Bùi nghĩ là cách tuyên truyền khác rồi. Khó trách lại căn dặn mình không cần lo chuyện tuyên truyền.”
Tuy hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của tổng giám đốc Bùi, nhưng Lâm Xán Vinh lại cảm thấy dường như tổng giám đốc Bùi đã nắm chắc phần thắng, hình như đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trong tương lai.
Có lãnh đạo đạo thế này thật tuyệt!
Lâm Xán Vinh yên tâm, chuẩn bị bảo nhân viên phục vụ cắt cổ gà.
...
Buổi tối, Bùi Khiêm đã về đến chỗ ở của mình.
Thu dọn xác máy ảnh bị phân thây trên bàn, sau khi cắt ghép video xong thì chuẩn bị đăng lên.
Fans của tài khoản chiến thần review này ngày càng nhiều, tuy tốc độ tăng bình thường, nhưng tình hình bây giờ đã vượt khỏi mong đợi của Bùi Khiêm.
Tóm lại hoàn thành mục tiêu một cách viên mãn!
Dù bây giờ Lâm Thường nhớ ra cũng không cảm thấy tổng giám đốc Bùi cầm tiền mà không làm gì.
Sau khi xem bullet screen chúa hề của cộng đồng mạng trong video mấy kỳ trước, Bùi Khiêm bắt đầu tính toán kế hoạch tiếp theo.
Chuyện quan trọng chắc chắn là hai game rồi.
Tiến độ nghiên cứu phát triển bên "Chiến Ca Nhiệt Huyết phiên bản Power Up" nhanh hơn nhiều, quảng cáo cũng đã quay xong, đầu tháng sau, tầm mười ngày nữa cũng bắt đầu quảng cáo, thử nghiệm online.
Mà chí ít "Quay Đầu Là Bờ" hơn một một tháng nữa.
Ngoài ra, bên nhà bếp tư nhân Minh Vân cũng phải quan tâm chút chút, không thể lật xe được.
Về Chung Điểm, Logistics Nghịch Phong, phòng làm việc Phi Hoàng,... tạm thời không để ý, trước đây vẫn lỗ bền vững, sau này có quan tâm hay không cũng vậy.
May mà cơ sở đủ lớn, tốc độ tiêu tiền cũng nhanh hơn thấy rõ.
Bây giờ tất cả bưu cục Nghịch Phong đều đã bước vào nề nếp, đặc biệt là khu vực Bùi Khiêm hay hoạt động, chuyển phát nhanh có thể chuyển hàng đến tận cửa.
Đương nhiên, nếu có người không chịu để nhân viên chuyển phát gửi hàng đến nhà, muốn tự đi lấy, thế cũng không sao. Bưu cục Nghịch Phong phục vụ trong diện tích nhỏ, đối với trường hợp gọi điện yêu cầu đừng gửi hàng đến nhà thì cứ không gửi, đợi khách đến lấy là được.
Bùi Khiêm cân nhắc, lần này có thể lỗ không, mấu chốt vẫn phải xem Logistics Nghịch Phong.
Tuy những sản nghiệp khác trông cũng rất vững, nhưng ai biết được có chỗ nào đột nhiên bùng nổ không?
Ổn định Logistics Nghịch Phong, lúc những sản nghiệp khác đột nhiên có vấn đề, chỉ cần mở thêm mấy bưu cục Nghịch Phong, thuê thêm vài em trai giao hàng là có thể khống chế lợi nhuận rồi.
Thứ sáu, ngày 20 tháng 8.
Lần đầu Kiều Lương đến đất Kinh Châu, cảm thấy không tồi.
Thời tiết cũng tương tự Đế Đô, nóng y chang nhau, nhưng hôm nay trời mát, gió thoang thoảng, cảm thấy mát mẻ hơn trước nhiều.
Chẳng mấy chốc Kiều Lương tìm được nhân viên phụ trách ở chỗ đón khách, trước khi lên xe đã chọn xong khách sạn.
Người đến đón hắn là một chàng trai trẻ tuổi, họ Tôn, là lái xe full-time ở Đằng Đạt. Trông rất hoạt bát, cử chỉ và lời nói cũng vô cùng khéo léo, lễ phép.
Kiều Lương ngồi ở ghế sau của xem thương nghiệp rộng rãi, cảm thấy rất thoải mái.
Lái xe rất vững, rõ ràng kinh nghiệm lái xe của Tiểu Tôn này rất phong phú.
Lần đầu Kiều Lương hưởng thụ đãi ngộ được xe đưa xe đón thế này, ấn tượng về Đằng Đạt trong lòng cũng tăng thêm.
Ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, Kiều Lương cảm thán từ tận đáy lòng: “Quá tuyệt.”
Đây là lần đầu tiên hắn đến Kinh Châu, vốn dĩ hắn cũng không mong chờ gì lắm chuyện đến thành phố Kinh Châu này, nhưng sau khi đến mới phát hiện, hình như phồn hoa mình tưởng tượng rất nhiều.
Kiều Lương sống ở Đế Đô rất lâu, là người phiêu bạt đến phương Bắc, nhưng dù sao thì cuộc sống cũng túng thiếu. Tuy Đế Đô rất phồn hoa, nhưng hưởng thụ tốt thế này, hắn cũng không vớ bở.
Cùng lắm cũng thỉnh thoảng xem kịch nói, nghe đại nhạc hội sẽ tương đối tiện, ngoài ra, không khác gì đô thị loại II bình thường là mấy.
Đến Kinh Châu, ngược lại còn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Chẳng mấy chốc đã đến khách sạn.
“Thầy Kiều, ta nhận phòng giúp ngươi trước, sau đó ngươi lên lầu thu dọn, tôi đi đỗ xe, mười phút sau chúng ta gặp mặt ở cổng khách sạn. Công ty ở gần đây, đi bộ ba phút là đến.” Tiểu Tôn vẫn lễ phép.
Rất nhanh sau đó, tất cả đều ổn thỏa.
Kiều Lương không tốn một đồng nào phí ăn ở đoạn thời gian này, đều do Đằng Đạt trả.
Hắn đến tầng sau khách sạn, phát hiện Đằng Đạt sắp xếp cho mình phòng xép.
Bên ngoài có phòng nhỏ, có bàn trà, có sofa, bàn sách và bàn viết chữ, trên bàn trà có đặt khay trái cây, bên cạnh còn có quầy cafe, bên trên có máy pha cafe, cafe bột, còn có một tủ lạnh nhỏ.
Bên trong là phòng ngủ rộng rãi, cửa sổ sát đất, còn có một gian phòng tắm rất rộng, có bồn tắm.
“Tổng giám đốc Bùi của Đằng Đạt thật tâm giao!”
“Xem ra, ta vẫn có sức ảnh hưởng, nếu không cũng không thể xem trọng ta thế này.”
Kiều Lương rất tự hào.
Nói ra thì bản thân Kiều Lương cũng không ngờ Đằng Đạt sẽ mời mình đến làm trưởng phòng trải nghiệm game, trải nghiệm game mới chưa công bố.
Quả thật, sức ảnh hưởng video của hắn không tồi, cũng luôn chú ý đến sự phát triển của công ty Đăng Đạt từ "Con Đường Sa Mạc Cô Độc".
Nhưng đối với công ty game như Đằng Đạt, quả thật không cần xem trong vlogger nho nhỏ.