Nên sự chân thành của tổng giám đốc Bùi mới càng trân quý hơn, cũng tác động đến Kiều Lương.
Không những phí làm việc vất vả, xe đón xe đưa, còn sắp xếp chỗ ăn chỗ ở.
Nên Kiều Lương có ấn tượng rất tốt với Đằng Đạt, tổng giám đốc Bùi.
“Ai ngờ được công ty ban đầu làm ra game rác như "Con Đường Sa Mạc Cô Độc" lại biến đổi trong thời gian chưa đến một năm, phát triển đến quy mô bây giờ?”
“Quả là thế sự khó lường.”
Kiều Lương sắp xếp hành lý của mình, ăn chút trái cây, sau đó nghỉ ngơi ở sofa phòng khách.
Hành lý của hắn không nhiều, ngoài vài món kỹ thuật số và máy tính cá nhân ra đều là đồ đạc thay đổi.
Khách sạn có phục vụ giặt đồ, chỉ cần bỏ đồ bẩn vào túi giặt, phục vụ phòng sẽ đến lấy đi, giặt sạch sẽ gửi về.
Trước khi đến, Kiều Lương vẫn hơi lo lắng đến điều kiện ăn ở, loa lắng giặt đồ có tiện không, bây giờ xem ra, lo lắng của bản thân hoàn toàn không cần.
Sofa rất thoải mái, nhưng đáng tiếc hôm nay trời mát, không có ánh mặt trời, nếu không có thể nằm phơi nắng trên sofa trong phòng khách, chắc hẳn rất đã.
Nhưng thời tiết râm mát thế này không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của Kiều Lương nữa, sau khi nghỉ ngơi, hắn xuống sảnh lớn tầng một, được Tiểu Tôn dẫn đến Công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt.
Vừa nghĩ đến sắp gặp được tổng giám đốc Bùi, Kiều Lương hơi kích động.
Kiều Lương vẫn luôn cảm thấy mình và tổng giám đốc Bùi chính là tri âm tri kỷ, giống như hành vi hàm ý sâu xa như kiểu "Người Chế Tác Trò Chơi" và “tuyên truyền theo cách nghệ thuật trình diễn” cũng chỉ có mình mới có thể biết được.
Nếu không phải mình, không biết tinh thần của tổng giám đốc Bùi sẽ bị xuyên tạc bao lâu.
Nghĩ nghĩ thì chắc tổng giám đốc Bùi cũng nghĩ thế này nhỉ?
Người ta nói tri kỷ khó tìm. Người thích khảm nội hàm vào game như tổng giám đốc Bùi cũng vô cùng trân trọng tri kỷ khó có nhỉ?
Nên tổng giám đốc Bùi mới không ngại xa xôi đón mình từ Đế Đô đến đây làm trưởng phòng trải nghiệm của game mới.
Kiều Lương vừa nghĩ tốt đẹp, vừa theo Tiểu Tôn vào khu văn phòng của Đằng Đạt.
Phản ứng đầu tiên chính là, rộng rãi thật!
Môi trường làm việc này thật sự tốt đến khó nói, chỉ cần nhìn diện tích mỗi vị trí công việc, có thể thấy công ty này không thiếu tiền.
Với lại, bầu không khí cả văn phòng sôi động và tự do, hoàn toàn không giống bầu không khí u ám nhiều công ty.
Tuy Kiều Lương chưa đến nhiều công ty, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học cũng từng cố gắng thử phỏng vấn, trên website video cũng từng thấy không ít video về môi trường làm việc nội bộ công ty.
Hầu hế môi trường văn phòng của công ty đều tương đối áp lực, ngột ngạt.
Nhưng ở đây hoàn toàn không có.
Mỗi nhân viên đều rất thoải mái, vừa ăn đồ vặt, uống cafe vừa làm việc. Nhưng biểu cảm khi làm việc của bọn họ lại vô cùng chăm chú, hoàn toàn là trạng thái năng động được khởi phát chủ động.
Ban đầu Kiều Lương hơi nghi ngờ, rốt cuộc có phải giả bộ không.
Nhưng hắn lại nghĩ, nghĩ thế này không khỏi đề cao bản thân quá.
Mình chỉ là một vlogger nhỏ nhoi, không phải lãnh đạo chủ quản cũng không phải truyền thông quyền lực, người ta có diễn trước mặt mình không?
Với lại thấy trạng thái thong thả của mọi người, cũng không phải có thể giả vờ.
Kiều Lương càng hứng thú với tổng giám đốc Bùi hơn.
Công ty có thể hoạt động tốt thế này, có thể nói rõ tổng giám đốc Bùi không những là nhà thiết kế ưu tú, cũng là một nhà quản trị ưu tú.
Như thế, rốt cuộc bộ mặt thật là thế nào?
Tiểu Tôn đến văn phòng tổng giám đốc Bùi, khẽ gõ cửa.
“Tổng giám đốc Bùi, thầy Kiều đến rồi.”
...
Bùi Khiêm đang chơi "Quay Đầu Là Bờ" trong văn phòng, lúc này hắn vô cùng bực dọc.
Nói một cách nghiêm túc, chỉ cần chơi "Quay Đầu Là Bờ", không lúc nào không bực bội…
Mỗi lần cực khổ, Bùi Khiêm đều nghi ngờ rốt cuộc vì sao mình làm ra game này, sau đó lẳng lặng ghi thù trong sổ.
Nghe Kiều Lão Thấp đến rồi, Bùi Khiêm ném điều khiển trên bàn, đứng dậy ngay.
Đến rồi!
Ngươi còn không đến thì ta không chịu nổi nữa!
Kiều Lão Thấp ngoài cửa nghe một tiếng “cạch” trong phòng, không biết là cái gì rơi.
Trên mặt Kiều Lương lộ ra nụ cười.
Tổng giám đốc Bùi xem trọng ta cỡ nào!
Nghĩ đến ban đầu, Tào Tháo và Hứa Du là chân trần đón tiếp. Nói theo thông tục, nghe nói Hứa Du đến, Tào Tháo chạy ra đón tiếp mà không kịp mang giày.
Tình huống bây giờ chắc cũng vậy.
Tuy không biết tổng giám đốc Bùi đang làm gì, nhưng nghe động tĩnh, chắc tổng giám đốc Bùi ném thứ trên tay xuống để ra đó, có thể thấy rất xem trọng ta!
Thậm chí Kiều Lương còn cảm thấy bản thân hơi ngại.
Đức gì tài gì để tổng giám đốc Bùi xem trọng thế này, xấu hổ, xấu hổ.
Bùi Khiêm nắm chặt tay Kiều Lương: “Thầy Kiều, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Đối với sự nhiệt tình của tổng giám đốc Bùi, Kiều Lương thấy được thương mà lo, vội khom người: “Tổng giám đốc Bùi, rất vui được gặp.”
Bùi Khiêm đánh giá Kiều Lương, phát hiện kẻ thù cũ của mình trông nghiêm chỉnh. Mắt to mày rậm, ngũ quan đoan chính, chỉ là trông có vẻ ủ rũ, béo giả.
Có vẻ cũng là thanh niên nghiện net 24k, nhưng khác Bao Húc. Bao Húc hơi trọc, không có dinh dưỡng, mà tóc Kiều Lão Thấp vẫn tươi tỉnh, vóc người rất tròn, hơi yếu.
Kiều Lương vẫn đang ngạc nhiên vì Bùi Khiêm trẻ như vậy, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị xong tổng giám đốc Bùi rất trẻ, nhưng không vẫn chênh lệch rất lớn.
Nhìn kiểu gì cũng trẻ hơn mình…
Nghĩ đến tổng giám đốc Bùi còn trẻ đã là ông chủ của một công ty lớn, mà bản thân bây giờ vẫn là một mầm cây trong giới video game này, không có chiến tích gì lớn, Kiều Lương hơi cảm thán theo bản năng, cũng hơi ghen tị.
Bùi Khiêm dẫn Kiều Lương vào phòng, rót một tách trà, trò chuyện vài câu.
“Tổng giám đốc Bùi, ta nghỉ ngơi đủ rồi, chi bằng chúng ta nhanh chóng vào vấn đề chính đi.” Kiều Lương chủ động nhắn bắt đầu công việc.
Thật ra, theo lý thì không cần gấp như vậy, hoàn toàn có thể đợi ăn xong bữa trưa rồi hẳn bắt đầu làm việc.