Ta mặc dù là một up chủ bình thường, ký hợp đồng rồi nhận tiền của ngươi, nhưng mà ta cũng có nhân cách, có tôn nghiêm mà!
Nếu như suy đoán của ta là đúng thì cho dù hợp đồng đã ký, ta cũng sẽ nhất định phải kháng nghị nghiêm chỉnh, lên mạng bóc phốt loại hành vi không tôn trọng đối tác này!
Kiều Lương tức tối mà nghĩ, gắp một miếng sushi nhím biển.
"Ồ? Ngon nhỉ!"
Trứng nhím biển vừa lạnh vừa tươi cộng với cơm trắng mềm thơm nóng ấm, hai loại cảm giác tuyệt vời thoáng cái tan vào đầu lưỡi, giống như là nụ hôn hương diễm nóng bỏng kiểu Pháp, trong nháy mắt chinh phục vi giác của Kiều Lương.
Kiều Lương ở Đế Đô cũng đã từng ăn một vài món Nhật, có thể thấy rõ ràng rằng đây tuyệt đối không phải là nhím biển bình thường!
Nhím biển bình thường rất rẻ, nhưng nếu như là loại nhím biển được đưa ra đấu giá, một con cũng có thể bán được mấy ngàn đồng.
Thế nên buổi trưa hôm nay lúc Tiết Triết Bân tới hỏi món nhím biển, nhân viên phục vụ cũng đã nói với hắn là cần đặt trước, bởi vì tại nhà bếp tư nhân Minh Vân này không bán nhím biển bình thường.
Dĩ nhiên, nói đúng ra thì lúc ấy bên trong nhà hàng có nhím biển, nhưng đều là của Bùi Khiêm dự định dùng chiêu đãi Kiều Lão Thấp, thế nên không thể lấy ra cho Tiết Triết Bân ăn được.
Nhìn từng đĩa từng đĩa của ngon vật lạ trên bàn, Kiều Lương cảm thấy hoài nghi trong lòng cũng đã tan ra như băng tuyết.
Tổng giám đốc Bùi coi trọng ta như vậy, mời ta ăn đồ ngon như vậy, làm sao có thể chỉ vì muốn thấy ta chịu khổ chứ?
Nếu như chỉ cần chịu khổ lúc chơi game một chút là có thể được ăn nhiều món ngon như vậy, thì ta chỉ có thể nói... Hãy gia tăng cường độ đi, ta còn có thể chịu đựng được!
Kiều Lương vừa ăn thức ăn mỹ vị, vừa âm thầm quyết định.
‘Tổng giám đốc Bùi đối với ta tốt như vậy, ta nhất định phải nghiêm túc chơi cái game này, cố gắng vượt qua các cửa, tuyên truyền cho hắn!’
...
"Cảm tạ tổng giám đốc Bùi đã chiêu đãi! " Kiều Lão Thấp thấy ăn vẫn chưa đã, nhưng bụng thì quả thật là đã chứa không nổi nữa.
Nhiều thức ăn ngon như vậy, quả thực là thỏa mãn tột cùng!
Thậm chí Kiều Lão Thấp còn cảm thấy, chỉ vì bữa cơm này mà tới Kinh Châu cũng đáng!
Bùi Khiêm không biết tâm tình Kiều Lão Thấp ở trên bàn ăn xảy ra biến hóa cực lớn, dặn dò Tiểu Tôn mấy câu, bảo hắn đưa Kiều Lão Thấp về khách sạn, sau đó lại vòng trở lại đón chính mình.
Sau khi đưa Kiều Lương đi, Bùi Khiêm tìm tới Lâm Xán Vinh, hỏi tình huống gần đây.
Hoa viên của biệt thự cũng có bàn, gió đêm thổi lành lạnh, khiến cho người ta thần thanh khí sảng.
"Gần đây số lượng khách cũ lui tới như thế nào?"
Kể từ lần Trương Tổ Đình đăng Weibo trước đó, Bùi Khiêm vẫn có một loại cảm giác rất hoang mang, không yên lòng đối với tình huống của nhà bếp tư nhân Minh Vân.
Lâm Xán Vinh lập tức hiểu ý.
Từ lúc mới bắt đầu không ai hỏi thăm, đến gần đây lục tục có người tới cửa, hiển nhiên, công tác tuyên truyền của nhà bếp tư nhân Minh Vân đã âm thầm đẩy mạnh từng bước trong tình huống đại bộ phận mọi người đều không hay biết.
Tổng giám đốc Bùi chắc là muốn hỏi về số lượng khách cũ gần đây để phán đoán thành quả tuyên truyền?
Chỉ có điều, nên trả lời như thế nào đây?
Theo lý thuyết thì để nổi bật thành công của công tác tuyên truyền, hẳn là chủ yếu đề cập đến điểm lạc quan. Nhưng nói như vậy, lại giống như đang lừa gạt tổng giám đốc Bùi.
Mà tổng cộng hai ngày qua số lượng khách cũ tìm đến có không tới mười người, hơn nữa phần lớn là xem qua thực đơn đã bị dọa cho chạy mất, thực sự ở lại ăn thì chỉ tầm hai ba người.
Khách hàng quen duy nhất, cũng chỉ có thanh niên tên Tiết Triết Bân mới tới buổi trưa kia thôi.
Chỉ cần nhìn số lượng thôi cũng không làm sao mà lạc quan lên nổi!
Thấy Lâm Xán Vinh đang do dự, khóe miệng Bùi Khiêm không khỏi giơ lên.
Thật may quá , Lâm Xán Vinh không lập tức hớn hở mà báo tin mừng, thì chính là tin mừng tốt nhất rồi!
Điều này cho thấy bài đăng Weibo của Trương Tổ Đình kia cũng không có tác dụng rõ ràng gì, việc thúc đẩy lưu lượng khách là không lớn.
“Không sao, ngươi cứ nói thật lòng đi, tổng cộng trong hai ngày nay có bao nhiêu lượt khách đến, có bao nhiêu khách dùng bữa, lại có bao nhiêu khách hàng đã đặt chỗ cho các bữa ăn sau.” Bùi Khiêm từ tốn uyển chuyển nói.
Lâm Xán Vinh trả lời thật lòng: “tổng cộng trong hai ngày nay có tám lượt khách đến, có ba người khách dùng bữa, có một lượt khách đã đặt chỗ cho bữa tối ngày mai.”
“Ừm...ừm?”
Bùi Khiêm rất vừa ý với hai số liệu vừa rồi.
Chỉ có mấy người như vậy vốn không là gì cả.
Qua mấy ngày Trương Tổ Đình lại đăng thêm dòng Weibo mới, sau khi dòng Weibo này bị bóp méo, chắc chắn ngay cả chút khách mới này cũng không còn.
Nhưng mà, vẫn còn một vị khác đặt bàn ăn tối hôm nay?
Người có tiên đúng là nhiều nha.
Bùi Khiêm nghĩ đi nghĩ lại, hỏi: “Hắn đã đặt trước những món nào?”
Lâm Xán Vinh báo lại là một số món ăn hiếm có, bao gồm bò bít tết Tomahawk, trứng cá muối, nấm Masutake và những món khác, số lượng đặt không nhiều, xem ra chỉ đủ suất hai đến ba người, nhưng giá đã lên đến hơn mười nghìn.
Hơn nữa hai vị khách này đã trả 20% số tiền đặt cọc.
Bùi Khiêm yên lặng.
Thật sự rất khó hiểu về thế giới của những người có tiền.
Tuy rằng, bản thân Bùi Khiêm cũng là người ăn uống sang cả, thậm chí mời cả nhân viên của mình cùng nhau ăn uống thoải mái, nhưng mà đó đều là để đột kích tiêu tiền!
Tiêu sạch tiền là có thể chiếm dụng lợi ích từ hệ thống, hơn nữa hệ thống sẽ bù đắp tiền vào, cho nên Bùi Khiêm mới có thể tiêu xài không chút đau lòng.
Nếu như bắt Bùi Khiêm tự móc tiền túi ra để đi ăn những món này, dù cho là một món ba bốn trăm đồng một dĩa, hắn cũng cảm thấy mắc!
Nhìn lại những vị khách này, tùy tiện một chút đã là hơn mười ngàn.
Ban đầu Bùi Khiêm rất lạc quan, tính đến hiện tại khách hàng tìm đến cửa nhà bếp tư nhân Minh Vân còn chưa đến hai con số, hình thức ban đầu rất tốt.