Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 350 - Chương 350. Hoài Nghi Của Kiều Lão Thấp Tan Thành Mây Khói

Chương 350. Hoài nghi của Kiều Lão Thấp tan thành mây khói
Chương 350. Hoài nghi của Kiều Lão Thấp tan thành mây khói

Thế mà hiện tại Kiều Lão Thấp lại bị trò chơi này hành hạ đến ý thức mơ hồ, không phải vừa vặn chứng minh Bùi Khiêm đang đi đúng đường hay sao?

Nhìn qua phản ứng của Kiều Lão, liên tưởng đến phản ứng mà người chơi bình thường sẽ có, Bùi Khiêm càng thêm yến tâm về triển vọng của “Quay Đầu Là Bờ”.

...

Nhà bếp tư nhân Minh Vân.

Bùi Khiêm dẫn Kiều Lương đi thẳng tới phòng lớn nhất của bếp tư nhân.

Cuối giờ chiều tất cả bài trí nơi này đều đã thay mới cho phù hợp với thực đơn ngày hôm nay, chọn đồ trang trí có phong cách phù hợp, bàn ăn, bộ dao dĩa, thoạt nhìn có một phong cách riêng.

Chỉ có Bùi Khiêm và Kiều Lương ăn cơm, không có ai khác ngồi cùng.

Những nhân viên khác còn đang bận rộn cống hiến cho sự nghiệp thua lỗ lớn lao của tổng giám đốc Bùi, có mình tổng giám đốc Bùi là có vẻ rảnh rỗi nhất, thế nên tới đây ăn cơm với Kiều Lương, tỏ ý tôn trọng người được mời.

Hơn nữa, đây cũng không phải là tiệc chiêu đãi loại công việc chính quy gì, quá nhiều người không khéo lại trở nên gò bó.

Khung cảnh rất tốt, phục vụ cũng tốt.

Ngay cả điểm tâm và món ăn kèm trước bữa ăn cũng ngon hơn so với bữa ăn chính của những nhà ăn bình thường khác.

Kiều Lương gắp ít món phụ, trò chuyện tự nhiên cùng Bùi Khiêm,không khỏi sinh ra một loại cảm giác nguy cơ kì lạ.

Tổng giám đốc Bùi tốt với ta quá rồi?

Có câu, sự việc khác thường tất ẩn chứa nguyên do, ta chỉ là một up chủ video bình thường, có tài đức gì để cho tổng giám đốc Bùi coi trọng như vậy?

Chẳng lẽ là trong chuyện này có âm mưu gì?

Kiều Lương cứ cảm thấy nụ cười của tổng giám đốc Bùi ngồi đối diện có phần ý vị sâu xa, không đơn thuần như vậy.

"Tiến độ chơi Game tới đâu rồi? " Bùi Khiêm gắp chút thức ăn, mỉm cười hỏi.

Kiều Lương thành thật trả lời: "Đến thành trấn rồi."

A, đã ra khỏi cái thôn đầu tiên rồi cơ à?

Không tệ không tệ, tiến độ khá nhanh nhỉ.

Xem ra ngộ tính và thao tác của Kiều Lão Thấp, đều không tệ.

Những game chịu khổ tương tự đều là mở đầu có vẻ khó khăn, nhưng chỉ cần kiên trì thì về tổng thể thì càng đánh càng thuận.

Mấu chốt là chuyển biến trong quan niệm.

Nếu như quan niệm không thay đổi thì cả đời không ra khỏi thôn Tân thủ cũng không có gì là lạ.

Cũng giống như các game Souls khác,“Quay Đầu Là Bờ” có thiết lập sau khi chết thì toàn bộ quái vật đều sống lại, mấy ông tứ chi phát triển nếu như chỉ biết vội vàng xông lên thì có qua bao nhiêu lần, tiến độ game cũng chỉ có thể dậm chân tại chỗ.

Nhưng nếu như có thể tìm được điểm mấu chốt thi chỉ cần cẩn thận vững bước mà tiến về phía trước thì tiến độ trò chơi sẽ nhanh hơn nhiều lần.

Kiều Lương lần đầu tiên tiếp xúc với kiểu game này, tiến độ khi mới bắt đầu chậm là chuyện bình thường.

Có điều, nghĩ đến việc Kiều Lão Thấp ở Tân Thủ thôn chịu khổ tới tám giờ đồng hồ, Bùi Khiêm vẫn không khỏi nhếch nhếch môi, kìm lòng không đậu mà có chút buồn cười.

"Cảm giác chỗ khó chủ yếu là ở đâu? " Bùi Khiêm tiếp tục hỏi.

Chỗ mà Kiều Lão Thấp cho là khó, nhất định phải gia tăng cường độ.

Chỗ mà Kiều Lão Thấp không thấy khó thì nhất định phải tăng độ khó lên cao.

Kiều Lương không chút nghĩ ngợi nói: "Lực công kích của quái vật quá cao."

"Còn gì nữa không? " Bùi Khiêm bỏ qua luôn điểm này.

"Còn có... " Kiều Lương lâm vào trầm tư.

Cảnh tượng bi thảm trải qua suốt tám tiếng đồng hồ lần lượt được tái hiện lại trong đầu.

Ví dụ như chọc giận một tiểu quái rồi bị một đám tiểu quái vây đánh; lúc đi tới một hẻm nhỏ thì đột nhiên bị tiểu quái bao vây quanh trước sau trái phải; lúc trèo qua vách đá vực sâu thì bị tiểu quái đột nhiên lao ra đẩy xuống...

Lịch sử tám giờ phấn đấu , quả thực chính là tràn đầy huyết lệ!

Kiều Lương cảm thấy mình tựa như là một con cá nằm trên thớt, mặc người chém giết!

Àkhông, là mặc quái chém giết!

Nghe Kiều Lương khóc lóc kể lể, Bùi Khiêm cố gắng giữ cho vẻ mặt của mình nghiêm túc, nhưng bất kể hắn cố gắng thế nào thì cũng chỉ có thể nhìn thấy ở trên mặt Kiều Lương bốn chữ to: Gia tăng cường độ!

Nghe Kiều Lão Thấp chính miệng nói ra trải nghiệm chịu khổ của mình, Bùi Khiêm lại càng cảm thấy hạnh phúc hơn.

Ta tiêu nhiều tiền như vậy làm trò chơi này là vì cái gì?

Không phải là vì ngày này sao!

Mà Kiều Lương còn chưa nhận thấy vẻ mặt vi diệu của tổng giám đốc Bùi, hắn vẫn đắm chìm trong cảm xúc chịu khổ của mình, khó lòng kiềm chế.

"Căng nhất chính là ở trong thành trấn có con tiểu quái không khác phu canh là mấy, hai con một tổ, một đứa cầm chiêng một đứa mang mõ, những chỗ chúng đi qua thì tất cả tiểu quái đang ngủ mê đều sẽ thức tỉnh, phải rất lâu sau mới có thể mê man thêm lần nữa. Ta muốn ám sát chúng, kết quả hai đứa nócầm theo đèn lồng, ánh mắt cực kì khủng, một đao là vạch máu của ta đã tgần cạn luôn rồi, ta vừa định chạy, thế mà hai đứa nó còn biết dùng cả ám khí, ta liền..."

"Phụt!"

Bùi Khiêm rốt cuộc không nhịn được, cười ra tiếng.

Kiều Lão Thấp cứng đờ người: "Tổng giám đốc Bùi?"

Bùi Khiêm hơi chút lúng túng, thôi xong, không nhịn nổi rồi!

Chủ yếu là do Kiều Lão Thấp miêu tả quá nhập tâm, sinh động như thật, Bùi Khiêm thậm chí có thể tưởng tượng được dáng vẻ của hắn lúc gặp phải phu canh cầm đèn đuổi chém, thật sự là rất khó mà nghiêm túc được.

May mà vừa lúc này món ăn cũng lần lượt được bưng lên.

"Vì ta thấy món ăn được bưng lên nên mới vui thế, nào nào nào, mời thầy Kiều."

Bùi Khiêm vội vàng đem đĩa sushi nhím biển phục vụ vừa mới bưng lên đẩy về phía Kiều Lương, ý bảo hắn mau ăn đi.

Kiều Lương lại càng cảm thấy lạ.

Vẻ mặt Tổng giám đốc Bùi, thật là lạ.

Sao lại cảm thấy hắn đang có chút hả hê nhỉ?

Nhìn ta chơi game mệt như chó, hắn lại có vẻ rất là vui nhỉ? Ban nãy còn không nhịn được mà cười ra tiếng?

Chẳng lẽ, tổng giám đốc Bùi ngàn dặm xa xôi mời ta tới đây chính là vì nhìn ta chịu khổ?

Còn một bàn thức ăn ngon này là do lương tâm trỗi dậy?

Kiều Lương không khỏi sinh lòng hoài nghi.

Hết chương 350.
Bình Luận (0)
Comment