May mà tuy rằng sau khi Bao Húc lên đại học trầm mê lên mạng, nhưng tốt xấu gì cũng là danh chính ngôn thuận thi đậu vào đại học, trình độ ngoại ngữ cũng không tệ, còn mang theo cả máy phiên dịch, tóm lại là đã miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ ra nước ngoài du lịch lần này.
Nhưng bất kể nói như thế nào, thì sau chuyến đi này, Bao Húc vẫn cảm nhận được một loại tuyệt vọng sâu sắc.
Sáng sớm đến Kinh Châu, Bao Húc về phòng trọ của mình ngủ một giấc trước, một mạch đến buổi trưa mới thức dậy, sau đó quyết định buổi chiều đến Đằng Đạt một chuyến.
Trong thời gian du lịch, hắn đã mua được một vài đồ ăn vặt và sản phẩm địa phương làm quà kỉ niệm, phát chút ít cho mọi người trong văn phòng.
Hơn nữa, một tháng không ở đây, cũng không biết hiện tại “Quay Đầu Là Bờ” nghiên cứu phát triển thế nào rồi, Lý Nhã Đạt nửa đường tiếp quản công việc giám đốc kế hoạch, cũng không biết nàng có thể làm tốt game hay không.
...
Đến công ty, mọi người đều đang bận rộn.
Nhìn thấy Bao Húc về đến, mọi người lập tức tỏ ra biểu cảm hoan nghênh nhiệt liệt.
“Anh Bao về rồi!”
“Anh Bao, châu Âu chơi vui không?”
“Thoạt nhìn hình như bị phơi hơi đen chút.”
“Tóc hình như dài ra một chút rồi này?”
“Thời tiết này, bên đó chắc lạnh lắm nha?”
Bao Húc chào hỏi với từng người một, phân phát quà kỷ niệm mang đến.
Lý Nhã Đạt vốn đang nghiêm túc sửa chữa hồ sơ, nhìn thấy Bao Húc về đến vội vàng đứng dậy: “Anh Bao! Anh đến vừa đúng lúc, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo!”
Sắc mặt Bao Húc lập tức trở nên tái nhợt: “Ta mệt quá đi! hôm khác rồi nói!”
“À, được thôi.” Lý Nhã Đạt gật đầu, nhưng bất giác có chút phiền muộn.
Thế nào cứ cảm giác sau chuyến này Bao Húc trở về có chút héo hon, không còn hoạt bát giống như lúc trước nữa?
Bao Húc của lúc trước, bất kể là ai có bất kỳ vấn đề thiết kế nào, hoặc là có chỗ muốn thỉnh giáo, hắn đều giải đáp vô cùng nhiệt tình.
Hơn nữa lúc bình thường Bao Húc cũng sẽ trải nghiệm đi trải nghiệm lại con game đang nghiên cứu phát triển, có kiến nghị sửa đổi gì sẽ trực tiếp đi tìm nhà thiết kế phụ trách.
Lần trước hắn đi du lịch, ngay hôm về đến đã bắt đầu trải nghiệm game, đồng thời nhanh chóng tiến vào trạng thái công việc.
Nhưng hôm nay, dường như Bao Húc không mấy cảm thấy hứng thú với công việc nữa rồi?
Rất nhanh, Bao Húc đã phát xong toàn bộ quà kỉ niệm, cũng đã đưa cho luôn cả tổng giám đốc Bùi đang trải nghiệm game trong văn phòng.
Sau đó, hắn quay lại bàn làm việc của bản thân, mở một tựa game 3a nước ngoài lên, đeo tai nghe, bắt đầu chế độ tự kỷ.
Đây là chuyện hắn sớm đã nghĩ kỹ trong thời gian một tháng khó khăn này.
Chuyện đầu tiên sau khi về đến công ty, chính là giấu nghề!
Làm một phẩy năm đứa trẻ tự kỷ, Bao Húc ở châu Âu mỗi lần dùng thứ tiếng Anh sứt sẹo của bản thân giao tiếp với người nước ngoài, nội tâm hắn đều rất hối hận: giọt nước mắt lúc này chảy xuống, đều là nước lúc trước chảy vào đầu.
Bây giờ nhớ lại, bản thân được chọn vào hạng nhì nhân viên ưu tú, có thể nói là vượt ngoài dự tính, nhưng cũng nằm trong tình lý.
Sớm nên dự liệu đến hậu quả nghiêm trọng thế này!
Lữ Minh Lượng là trưởng phòng kế hoạch, là người ra sức nhiều nhất trong quá trình chế tác game, mà ai là người ra sức nhiều thứ hai chứ?
Chính là Bao Húc chứ ai.
Bởi vì Bao Húc là người cực khổ công cao nhất trong cả tổ kế hoạch, bắt đầu phụ trách ý tưởng của game kể từ ‘Pháo Đài Trên Biển’, bình thường bất kể là cách chơi, tình tiết hay là tính cân bằng, Bao Húc đều thường xuyên đưa ra kiến nghị.
Cảm giác tồn tại rõ ràng như vậy, mọi người không bỏ phiếu cho hắn thì bỏ cho ai?
Lần này trở về, Bao Húc đã cân nhắc kỹ lưỡng một lượt, nếu như dựa theo kịch bản thế này mà tiếp tục, bình chọn nhân viên ưu tú lần sau, bản thân vẫn chỉ có hai loại khả năng.
Loại thứ nhất, giống như Lữ Minh Lượng, lấy một triệu từ quỹ Ước Mơ rồi rời đi.
Loại này còn đỡ, nhưng mà vừa nghĩ đến phải rời xa đồng nghiệp, rời khỏi tổ thiết kế, Bao Húc cảm thấy không nỡ.
Loại thứ hai, lại lấy được một tháng nghỉ phép có lương, đi du lịch.
Loại này mới là đáng sợ nhất!
Tuy rằng đã lấy được hai lần liền, nhưng nơi có thể đi trên thế gian này vẫn còn rất nhiều, Bao Húc hoàn toàn không cảm nhận được điểm cuối cùng của khổ cực.
Cho nên trong lòng Bao Húc đã quyết định cứng rắn, hắn phải làm du thủ du thực!
Mỗi ngày vùi đầu vào chơi game, hạ cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất.
Tuy rất lo lắng Lý Nhã Đạt không thể đảm nhận công việc trưởng phòng kế hoạch, cũng tuyệt đối không thể chỉ đạo ở trước mặt mọi người, chỉ có thể len lén giải đáp riêng.
Tuyệt đối không được thu hút thêm sự chú ý của mọi người!
Thực ra trong lòng Bao Húc áy náy lắm, cảm thấy bản thân lăn lộn như vậy qua ngày thực sự có hơi có lỗi với tổng giám đốc Bùi.
Nhưng mà vì để tránh được vận rủi trong cuộc bình chọn nhân viên ưu tú lần sau, Bao Húc chỉ có thể nỗ lực lăn lộn, ít nhất phải lừa được con mắt của tuyệt đại đa số mọi người thì mới được.
Chơi được nửa tiếng đồng hồ, Bao Húc thoát game, len lén ló đầu ra từ sau vị trí làm việc, quan sát cẩn thận xung quanh.
Tổng giám đốc Bùi vẫn đang ở trong văn phòng, chưa đi ra ngoài.
Những người khác cũng đang nghiêm túc làm việc, không chú ý đến bên này.
Lúc này Bao Húc mới cẩn thận gửi một đoạn tin nhắn cho Lý Nhã Đạt: “Có vấn đề gì, nói riêng với ta, không được lộ ra.”
...
Trong văn phòng, Bùi Khiêm ăn bánh cookie và chocolate Bao Húc mang về, vừa nhàn nhã lướt Ailidao.
Chịu khổ của hôm nay đã kết thúc, chỉ còn sót lại hai con boss cuối cùng là có thể đánh thông kết cục lục đạo luân hồi rồi.
Khoảng cách đến lúc “Quay Đầu Là Bờ” bán ra vẫn còn tầm hơn ba tuần, thời gian này có thể nói là vô cùng vô cùng dư dả rồi.
Cho nên Bùi Khiêm không chút gấp gáp.
Trên trang web Ailidao, một video tập hợp mới được đội lên đầu trang.
‘Tập hợp quảng cáo Chiến Ca Nhiệt Huyết theo hướng tẩy não’ !
Ban đầu chỉ có Trương Tổ Đình, nhưng bây giờ đã biến thành bức ảnh toàn gia: Trương Tổ Đình và bốn anh em tốt của hắn.