Mọi người đều mặc quần áo gương gạo, cầm đạo cụ gượng gạo, nói tiếng đất cảng gượng gạo giống nhau, toàn bộ phong cách duy trì sự thống nhất cao độ.
Tuy rằng tên của những người khác đều không thể tạo ra độ cứng tốt như ‘Chân Giò Trụng’, nhưng chuyện này vốn không ảnh hưởng đến độ nhiệt tình của những cư dân mạng hề hước, có thể nhìn ra được từ bình luận video, bullet screen và nhiệt độ.
“Kinh ngạc, tại vậy mà lại xem quảng cáo trên Ailidao!”
“Bình thường quảng cáo 15 giây còn chê nhiều, ta vậy mà lại xem mười phút...”
“Đúng vậy, người khác đều bỏ qua quảng cao, còn ta lại tìm quảng cáo xem.”
“Chỉ có thể nói công ty game này đúng là quá có tài quảng cáo, mỗi một người rõ ràng có chưa đến hai phút video tư liệu sống, lại cắt thành được mười mấy loại phiên bản khác nhau!”
“Thoại quảng cáo tẩy não quá đi, ta cười đến điên luôn!”
“Video này toàn màn hình ta cũng không dám nhấn tạm dừng, sợ vào trang web.”
“Ta thuộc hệ Chân Giò Trụng, là anh em thì đến gặm ta... và bốn anh em của ta!”
Xem xong quảng cáo mới nhất, Bùi Khiêm gật đầu hài lòng.
Ừm, bạn tốt thì phải cùng tiến cùng lùi mà!
Thuỷ tổ webgame Trương Tổ Đình đã ổn rồi, về phần người khác, vậy thì là tứ tiểu thiên vương webgame, gom chung lại cũng có thể hợp lại thành nhóm lão niên cảng phổ thiên đi debut được rồi.
Nhìn thấy bốn người bạn tốt của Trương Tổ Đình lúng túng khi quay quảng cáo, nghĩ đến lần sau bọn họ gặp mặt, Trương Tổ Đình chắc có thể nhướn mày bật lại một phen.
Dù sao mọi người đều quay loại quảng cáo khiến người ta khó chịu, mà phí phát ngôn của Trương Tổ Đình là cao nhất.
Chắc chắn Trương Tổ Dình sẽ cảm thấy giá trị bản thân của mình hoàn mỹ đàn áp bốn người anh em này.
Tiện tay vực dậy lão Trương một cái, Bùi Khiêm chỉ có một loại cảm giác, chính là rất thoả mãn!
Chắc hẳn Trương Tổ Đình cũng vô cùng mừng rỡ nha?
Bùi Khiêm hài lòng tắt trang web, sau đó theo thói quen mở trình quản lý của “Chiến Ca Nhiệt Huyết phiên bản Power Up” ra xem thử, quả thực mọi thứ vẫn bình yên vô sự.
Tuy đợt quảng cáo lần này đã dẫn đến dữ liệu tăng lên được chút ít, nhưng nhìn từ tình hình trước mắt, khoảng cách đến ranh giới cảnh báo vẫn còn cự li rất lớn.
Bùi Khiêm không biết đám người Diệp Chi Chu và Lâm Vãn bận việc gì cả ngày, nhưng phán đoán từ tình hình trước mắc, chắc là không nghĩ ra được điểm xoay chuyển nào đủ tốt.
Dù sao chỉ cần số liệu không có chuyển biến, thì mọi thứ đều dễ nói chuyện rồi.
Sau khi đã xác định an toàn, Bùi Khiêm đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Tuy rằng dạo này Bùi Khiêm có hơi thấp thỏm lo âu, nhưng hắn cũng không biết nên làm gì trong khoảng thời gian tiếp theo, chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi tiệm mới của quán cà phê internet Netfish mở ra, còn có “Quay Đầu Là Bờ” ra mắt thị trường.
Rời khỏi phòng làm việc, Bùi Khiêm không khỏi liếc nhìn Bao Húc một cái.
Sau khi từ nước ngoài trở về, Bao Húc rõ ràng đã đen thêm một chút, xem chừng khoẻ khoắn hơn không ít.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Bùi Khiêm cảm thấy đường mép tóc của hắn cũng đã khôi phục được chút ít, công trình bỏ cày cấy trả lại rừng cây dường như đã có hiệu quả rõ rệt.
“Dựa theo xu hướng này, có phải là cho hắn đi thêm mấy chuyến nữa, là có thể biến thành một nhà nghệ thuật tóc dài bay bay hay không? Ừm, nghĩ đi nghĩ lại cũng rất có cảm giác nha.”
“Hửm? Hắn thế mà lại không trải nghiệm ‘Quay Đầu Là Bờ’.”
Bùi Khiêm nhạy bén phát hiện được điểm mù.
Bao Húc lại đang chơi một tác phẩm 3a lớn của nước ngoài, hơn nữa xem chừng chơi rất tuỳ ý, không giống với lúc trước chơi được một lúc là chụp ảnh, hoặc là dùng sổ tay ghi chép lại một vài chi tiết.
Điều này chứng minh không phải hắn đang nghiên cứu game khác, mà chỉ là ... đang chơi game đơn thuần.
Nếu như dựa vào thói quen lúc trước của Bao Húc, hắn chắc chắn sẽ chơi “Quay Đầu Là Bờ” vô cùng tích cực, tìm được một đống vấn đề sau đó giao cho người khác sửa chữa.
Nhưng lần này Bao Húc trở về lại giống như biến thành một người khác, đeo tai nghe lên, cực kỳ có cảm giác hai tai không nghe chuyện bên ngoài.
Thiếu điều trực tiếp viết lên mặt bốn chữ ‘ta đang tự kỉ’.
Bùi Khiêm suy nghĩ sơ lược, lập tức hiểu rõ.
Bao Húc như này là một lầm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!
Hắn lo lắng lần sau bản thân lại được chọn làm nhân viên ưu tú, cho nên dứt khoát khởi động trạng thái mò cá, khiến mọi người không chú ý đến hắn nữa, như vậy lần sau chắc chắn sẽ không bỏ phiếu cho hắn.
Nếu như vậy, thì không cần tiếp tục chịu nỗi khổ một tháng nghĩ phép có lương.
Bùi Khiêm nhận ra được Bao Húc đang điên cuồng lười biếng trong công việc không những không tức giận, mà ngược lại còn lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Quả nhiên, bình chọn nhân viên tốt nhất của ta vẫn là thứ có hiệu quả cao nhất nha!
Tuy quá trình có chút sai lệch với trong kì vọng, nhưng vẫn hoàn mỹ đạt được kết qua ta mong muốn!!
Chế độ đào thải người đứng đầu quả nhiên là phương châm chỉ đạo hạch tâm Đằng Đạt nên duy trì tiếp tục.
Rất tốt, Bao Húc ngươi cứ tiếp tục duy trì như vậy, sau này nhất định sẽ thăng chức tăng lương cho ngươi!
Ngay cả một nhân viên luôn có lòng cầu tiến như Bao Húc còn bị ta cải tạo thành một tên du thủ du thực, huống hồ là người khác chứ?
Tâm trạng Bùi Khiêm vô cùng tốt, yên tâm rời khỏi.
Sau khi liếc mắt nhìn thấy Bùi Khiêm vào thang máy rời khỏi, Bao Húc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không còn cách nào, hiện tại đối với Bao Húc, người trong cả công ty đều không thể không phòng!
Cũng không riêng gì tổng giám đốc Bùi, hiện tại bất kể là ai đi ngang qua, Bao Húc cũng đều như gặp kẻ thủ, đổi màn hình trong chớp nhoáng.
Hắn lại nhìn quanh quất, xác định không ai nhìn hắn, lúc này mới nhanh chóng thay đổi trình tự, đổi từ game đến trình quản lý, sau đó mở hồ sơ sửa chữa lên.
Loại cảm giác này có chút kì quái, Bao Húc cũng bất giác thầm chửi tục trong lòng.
Công việc trong công ty đều phải lén lén lút lút, đúng là gặp quỷ rồi!