Thứ năm, ngày 16 tháng 9.
Bùi Khiêm lại đế quán cà phê internet Netfish ở đại học Hán Đông, thị sát tiến đột game của Lão Kiều Thấp.
Tâm trạng lần này Bùi Khiêm đến hoàn toàn khác với trước đây.
Bởi vì... hắn đã qua cửa rồi nha!
Đương nhiên, cửa ải hắn qua được là cửa ải có độ khó đơn giản nhất, dùng đến “Phổ Độ”, trực tiếp nhảy từ đường Hoàng Tuyền đến thẳng lục đạo luân hồi, đánh xong boss của lục đạo luân hồi kết thúc công việc.
Nếu bảo Bùi Khiêm lúc này chơi ván thứ hai, sợ rằng không thể làm được.
Bởi vì độ khó bắt đầu ván thứ hai rất cao, hơn nữa “Phổ Độ” đến ván thứ hai chỉ giống như những thanh vũ khí khác, thậm chí bởi vì nguyên nhân không thể cường hoá, dần dần sẽ trở nên rác rưởi hơn những vũ khí khác, dùng để đánh quái đơn thuần chính là hành vì tự sát.
Nhưng chuyện này có liên quan gì chứ, dù sao cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống rồi, Bùi Khiêm cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
Phía khác, chuyện của quán cà phê internet Netfish cũng đã làm được kha khá.
Chọn địa chỉ tại khu trung tâm thương mại lớn nhất Kinh Châu, tiền thuê không rẻ, 12 đồng, đây đã là nơi mắc nhất tổng giám đốc Bùi từng thuê qua rồi.
Tuy rằng vẫn không thể so sánh với tiền thuê của mười năm sau, nhưng hiện tại đã đủ khiến người ta há miệng trầm trồ rồi.
Diện tích lần này không rộng rãi giống như trước đó, dù sao cũng là ở trong khu trung tâm thương mại, chỉ có đại khái tầm 800 mét vuông.
Sau khi quyết định không tiếp tục làm dịch vụ cà phê và rượu, đã tiết kiệm được một khoảng không gian rất lớn, Bùi Khiêm còn đặc biệt để ra một khoảng làm khu vui chơi nghỉ ngơi công cộng, phối hợp với máy chiếu.
Không gian còn thừa, còn có thể xếp thêm 150 bộ máy tính.
Bùi Khiêm tính toán đại khái một lượt, tiền thuê mỗi tháng gần 300 ngàn, tuyển dụung thêm hai nhân viên thu ngân, bốn nhân viên quản lý quán net, tiền lương mỗi tháng phát ra là ba bốn mươi ngàn, cộng thêm tiền điện, phí vệ sinh và các loại chi phí khác, mỗi tháng ngót ngét tiêu bốn trăm ngàn.
Tiếp tục dựa theo tiền phí thu 10 đồng/ một giờ, trước mắt bình quân hiệu suất máy của quán cà phê internet Netfish chỉ có ba bốn phần, mỗi ngày dựa theo thời gian kinh doanh tiêu chuẩn từ tám tiếng đến 24 tiếng để tính toán, nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 300 ngàn.
Đương nhiên, rất nhiền tiệm net đều kinh doanh 24 tiếng, Bùi Khiêm không định làm như vậy.
Cũng không phải bởi vì buổi tối trung tâm thương mại sẽ đóng cửa.
Cho dù trung tâm thương mại đóng cửa, cũng có rất nhiều rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại sắp xếp suất không giờ, hai ba giờ sáng vẫn có khách hàng ra ra vào vào, không hề bị ảnh hưởng bởi việc trung tâm thương mại đóng cửa.
Đơn giản là để lại một cánh cửa cho khách hàng mà thôi, đây không phải chuyện mới lạ gì.
Mục đích Bùi Khiêm mở quán cà phê internet này chính là để thua lỗ, đương nhiên phải cố gắng mọi khả năng giảm thiểu thời gian kinh doanh rồi.
Nếu tính toán ngược lại một phen, dựa theo chi tiêu hiện tại, quán cà phê internet ít nhất phải duy trì bình quân tầm sáu phần tỉ suất ghế ngồi mới có thể thu lời, Bùi Khiêm cảm thấy đây chắc hẳn là một mục tiêu không có khả năng đạt được cho lắm.
Dù sao cửa hàng chính của quán cà phê internet Netfish đã nổi tiếng như vậy, nhưng tỉ suất ghế ngồi cũng vẫn chưa đạt đến được con số này.
Đương nhiên, Bùi khiêm cũng không tin tưởng hết vào dữ liệu, dù sao dữ liệu vẫn sẽ thay đổi.
Bùi Khiêm cũng khôi vội vã phô trương quán xá lên quá lớn, mà dự định mở một quán mới trước xem thử tình hình ra sao.
Nếu như tình hình thua lỗ đạt được như kì vọng, vậy thì trước kỳ kết toán đầu tư tiền mở thêm mấy tiệm nữa; nếu như bởi vì vài nguyên nhân kỳ lạ mà kiếm được tiền, vậy thì phải nhanh chóng nghĩ cách ngăn ngừa tổn hại.
...
Đến quán ở đại học Hán Đông, bùi khiêm kéo ghế chơi game ở bên cạnh Lão Kiều Thấp qua ngồi xuống, vừa uống cocktail vừa xem Lão Kiều Thấp chơi game.
Dự định ban đầu của Bùi Khiêm là đến xem Lão Kiều Thấp chịu khổ, tăng thêm chút niềm vui cho cuộc sống và công việc bận rộn của bản thân.
Nhưng Kiều Lương lại cảm thấy bản thân được coi trọng, cả người đều phấn chấn tinh thần.
Nhà tổng thiết kế game đã đích thân ngồi xuống bên cạnh xem ta chơi game, hơn nữa chuẩn bị lắng nghe ý kiến và kiến nghị của ta bất cứ lúc nào, đây là một chuyện khiến người ta tự hào biết bao!
Lão Kiều Thấp sục sôi ý chí chiến đấu
Lúc này, Kiều Lương vừa cập nhật game xong, thuận tay nhấp vào đổi mới nhật ký.
“Ể? Công năng Văn bia đã hoàn thành rồi sao?”
Kiều Lương cảm thấy rất bất ngờ, vấn đề lần trước nhắc đến, tổng giám đốc Bùi lại giải quyết xong rất nhanh, có thể thấy thật sự rất xem trọng ý kiến của ta nha!
Bùi Khiêm cũng nhìn thấy đổi mới nhật kí, thoáng luyến tiếc nói: “Công năng Văn bia này chỉ có ở mở đầu game, chắc là không thể chơi được, trừ phi ngươi tạo tài khoản mới.”
Kiều Lương vào game: “Không sao, vừa hay ta sắp chơi ván thứ hai rồi.”
Bùi Khiêm: “...”
Má mày!
Câu nói này của Lão Kiều Thấp nhẹ tựa long hồng, lại giống như một mũi dao nhọn đâm thẳng vào trong tim của Bùi Khiêm.
Sắp chơi ván thứ hai rồi cũng được sao??
Thực ra Bùi Khiêm cũng đã chơi qua ván một, nhưng đó là dựa vào “Phổ Độ” và vô hạn vượt ải mới có thể đả thông, nội dung game chân chính có thể đã trải nghiệm được ba bốn phần.
Nhưng Lão Kiều Thấp thì khác, hắn dựa vào lưu trình bình thường để đả thông game, hơn nữa giữa đường còn trải qua một khúc quanh trọng đại—Sở trường về vũ khí của hắn đều bị nhà thiết kế vô lương tâm nào đó phá nát, chỉ có thể thích ứng vũ khí mới lại từ đầu.
Như vậy mà tiến độ game của Lão Kiều Thấp vẫn ngang bằng với tổng giám đốc Bùi.
Đây chính là người so với người tức chết người...
Bùi Khiêm cảm thấy tâm trạng không vui vẻ chút nào, thậm chí có chút hoài nghi chính minh.
Không phải hoài nghi trình độ game của bản thân, bởi vì tổng giám đốc Bùi vẫn luôn hiểu rất rõ bản thân là một con gà mờ, chưa từng hoài nghi chuyện này.