Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 408 - Chương 408. Seeder Cũng Bối Rối

Chương 408. Seeder cũng bối rối
Chương 408. Seeder cũng bối rối

Ống kính di chuyển lên, một bàn tay gầy guộc đập mạnh xuống nước, bọt nước bắn toé lên rồi bất động.

Ống kính tiếp tục kéo lên dọc theo bàn tay gầy guộc, đập vào mắt là bộ quần áo rách nát trên xác chết, những vết thương dữ tợn và đôi mắt trợn tròn.

Mặc dù đã chết, nhưng đôi mắt của hắn vẫn trợn lên làm người ta cảm thấy ớn lạnh.

Trong đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi, tuyệt vọng, giãy giụa, còn có một chút không cam lòng.

Ống kính tiếp tục di chuyển lên trên, một vài mắt cá chân gầy tong khô khốc lướt qua trước máy quay, một con chó hoang với bộ lông trơ mỏng như một bộ xương, nước bọt màu đỏ sẫm chảy ra từ khóe miệng, máu đỏ từ hai mắt nhìn chằm chằm vào ống kính, sau đó rời đi, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. 

Có vẻ như những người này đã hoàn toàn mất trí và trở thành những kẻ giết người mù quáng.

Giọng nói già nua khàn khàn lại vang lên.

“Người có ba hồn bảy vía.”

“Người đã hết dương thọ được Hắc Bạch Vô Thường dẫn dắt, bước lên đường Hoàng Tuyền, đi xuống âm tào địa phủ tiếp nhận phán xét của Diêm Vương.”

“Hoặc chuyển thế đầu thai, hoặc vào lục đạo luân hồi, hoặc vào địa ngục Vô Gián.”

Cỗ thi thể bên dòng suối nhỏ kia đột nhiên co giật.

Ống kính không dừng lại ở đó quá lâu, mà tiếp tục di chuyển, từ thôn xóm bên dòng suối nhỏ xẹt qua vùng đất hoang rồi dừng lại thôn nhỏ ẩn mình trong núi sâu này.

“Cho đến một ngày, Hắc Bạch Vô Thường không còn dẫn dắt những người chết nữa.”

“Hồn phách lượn lờ trên thế gian không được dẫn dắt, chỉ có thể biến thành cô hồn dã quỷ lang thang trên đường Hoàng Tuyền.”

“Muốn sống không được, muốn chết không xong.”

“Theo thời gian, những cô hồn dã quỷ này càng ngày càng hung ác, đánh mất nhân tính, cũng mất cả trí nhớ.”

“Nhân gian biến thành địa ngục.”

Ống kính vừa quét qua, những người vô tội bị những cái chĩa, đao bổ củi của thôn dân tàn sát, la hét trong tuyệt vọng.

Trong một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô, Phật quang màu vàng mờ ảo hóa thành một kết giới, cô lập những linh hồn lang thang muốn xông vào.

Mà ở trong miếu đổ nát, một lão hòa thượng đang ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, đối mặt với bức tượng Phật lung lay sắp đổ, tụng kinh hết lần này đến lần khác.

Cách đó không xa, một thư sinh chạy ra khỏi ngôi nhà đang bị cháy của mình, loạng choạng chạy điên cuồng, tóc tai bù xù, trông như một kẻ điên.

Hắn vừa hét vừa cười, âm thanh mơ hồ không rõ.

“Luân hồi hỏa trạch, trầm nịch khổ hải;

Trường dạ chấp cố, chung bất năng cải.

Linh sơn vô kính, hợp chưởng thành không;

“Hoàng tuyền lộ viễn, hồi đầu thị ngạn.”

(“Luân hồi nhà lửa, chìm đắm biển khổ;

Đêm dài chấp chặt, rốt cuộc chẳng đổi.

Linh Sơn không lối, chắp tay thành không;

Hoàng Tuyền đường dài, quay đầu là bờ.”)

“Quay đầu là bờ? Ha ha ha ha ha...”

Trong tiếng cười điên cuồng của thư sinh, màn hình dần dần tối sầm lại.

Rồi sau đó, tiếng cười im bặt.

Giọng điệu già nua vang lên một lần cuối cùng: “Cô hồn dã quỷ, du đãng nhân gian; lục đạo tan vỡ, địa phủ mở cửa...”

Tiếp sau là một màn hình đen kéo dài.

“Đùng!”

“Đùng!”

Hai tiếng trầm đục vang lên, một chùm ánh sáng xuất hiện trên màn hình tối đen như mực.

Đó là góc nhìn đầu tiên về người được chôn cất.

Rất nhanh sau đó, ống kính di chuyển ra ngoài ngôi mộ.

Đây là một bãi tha ma hoang vu với những tấm bia mộ ngổn ngang trên mặt đất, hoặc ngập trong đám cỏ vàng khô héo lâu ngày.

Trên bãi tha ma này có quan tài mở nắp, những quan tài này là quan tài bằng gỗ mỏng, chất lượng rất kém, đã bị tàn phá tới mức không còn hình dáng ban đầu.

Một số quan tài còn chứa những bộ hài cốt không còn nguyên vẹn, có lẽ là bị dã thú đói bụng gặm mất, trong khi những quan tài còn lại thì rỗng tuếch, chỉ có bùn đất bị nước mưa cuốn vào.

Ngoài ra còn có một lượng lớn thi thể bị bỏ rơi rải rác trên bãi tha ma, phần lớn đều không còn tứ chi hoàn chỉnh, đầu lìa khỏi thân.

 

Trên nắp quan tài mỏng dính xuất hiện hai lỗ thủng, một bàn tay khô gầy nhưng còn dư lại một chút cơ bắp từ trong lỗ đó ra sức đẩy nắp quan tài sang một bên.

Một người chết sắc mặt tái nhợt từ trong phần mộ ngồi dậy.

...

Hồ Tiêu nhìn cốc trà trong tay, sau đó lại nhìn đoạn phim cắt cảnh không mấy có thiện cảm này, hắn cảm thấy có lẽ kỳ vọng của mình đã đi chệch hướng.

Đây là loại game Phật tính hả?

Có vấn đề lớn đó!

Hồ Tiêu hơi muốn từ bỏ, dù sao game này vừa tải xong có thể hoàn tiền bất cứ lúc nào.

Nhưng suy nghĩ lại, cứ chơi thử một chút xem, nhỡ đâu game này thú vị thì sao?

“Hửm? Còn có thể tự khắc bia mộ cho bản thân cơ à?”

“Chi tiết kỳ lạ gì thế này, bỏ qua.”

Hồ Tiêu theo bản năng muốn bỏ qua, nhưng phát hiện không thể bỏ qua, phải nhập một số thông tin mới có thể đi tiếp được.

Hắn vốn định nhập vào ba dấu chấm, nhưng lại cảm thấy có chút không thích hợp, thôi thì đành nhập hai ký tự tiếng Trung.

Hồ Tiêu suy nghĩ một lúc, tiện tay gõ vào: “He he”.

Hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, chọn luôn từ đầu tiên xuất hiện trong đầu.

Sau khi chọn xong, game chính thức bắt đầu.

Hồ Tiêu điều khiển các nhân vật trong game lao thẳng đến quái nhỏ phía trước.

Ba giây sau.

Nhân vật trong game hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, màn hình chuyển sang màu xám, trên đó hiện lên hai ký tự lớn: “He he”.

Hồ Tiêu: “???”

Hắn không biết vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Thanh HP mới rồi còn dài của ta đâu?

Chỉ mới bị quái nhỏ chạm hai cái, thanh HP của ta đã lập tức biến mất?

Game này xuất hiện bug rồi?

Hồ Tiêu không phục hồi sinh, lần nữa bò dậy từ trên bãi tha ma, xông về trước mặt quái nhỏ.

“He he”.

“He he”.

“He he”.

Hồ Tiêu ngớ người ra, đờ đẫn thêm vài phút đồng hồ, hắn đẩy bàn phím và chuột về phía trước, tựa vào lưng ghế, cả người chìm vào trầm tư.

Rốt cuộc là tình huống gì vậy?

Tại sao nhân vật của ta lại giống như giấy mỏng, vừa đụng cái đã ngỏm?

Chẳng lẽ là phương thức mở không đúng?

Hay là cách chơi của ta có vấn đề?

Hồ Tiêu hoang mang mở group chat seeding ra, muốn hỏi thăm tình hình của người khác.

Tuy nhiên, những người khác trong nhóm cũng chết lặng như Hồ Tiêu.

Hết chương 408.
Bình Luận (0)
Comment