“Tiêu mau đi, tiêu hết rồi lại đến tìm ta lấy.”
Nghe tổng giám đốc Bùi nói xong, Mã Nhất Quần hơi xấu hổ.
Nghĩ lệch hoàn toàn rồi!
Mã Nhất Quần muốn nhanh chóng để website chuyển lỗ thành lời, tiết kiệm tiền cho tổng giám đốc Bùi.
Dù sao bây giờ website vẫn luôn đốt tiền, bao gồm lương của biên tập viên, phí vận hành website, nhuận bút và bồi dưỡng của tác giả...
Điều này khiến Mã Nhất Quần cảm thấy rất bất an, vẫn luôn nghĩ làm sao để giúp tổng giám đốc Bùi kiếm về số tiền này.
Nhưng hôm nay tổng giám đốc Bùi nói vậy chẳng khác nào thức tỉnh hắn.
Tuy tiền lời rất quan trọng, nhưng phát triển website quan trọng hơn!
Điểm Kết là một phần trong sắp xếp của tổng giám đốc Bùi, bây giờ vẫn ở quy mô rất nhỏ, dù chuyển lỗ thành lãi cũng chỉ kiếm được chút tiền, không đáng nhắc đến trước website khổng lồ như Không Giới Hạn.
Nhìn từ góc độ này, Game Đằng Đạt đã tiến về trước, mà Điểm Kết giống như một bạn nhỏ nép sau lưng anh cả, nhắm mắt theo đuôi.
Lúc này không cần nghĩ đến việc chia sẻ ưu phiền với anh cả, phải nhanh chóng trưởng thành mới là chuyện quan trọng nhất.
Mã Nhất Quần cảm động, không chỉ vì tổng giám đốc Bùi đã hoạch định cho Điểm Kết một cảnh tương lai đầy tươi sáng, mà còn vì tổng giám đốc Bùi tín nhiệm mình như vậy!
“Vâng, tổng giám đốc Bùi, ta nhất định sẽ tiêu số tiền này để xây dựng website, ngươi yên tâm!”
……
Sau khi cúp máy, Bùi Khiêm im lặng mở máy tính, kiểm tra tình hình của Điểm Kết.
Tuy không thấy được số liệu phía sau của website, nhưng vẫn có cách có thể phản ánh được độ hot.
Mở bừa một quyển sách ở trang đầu, xem khu bình luận của nó là biết.
Vốn dĩ khu bình luận của mấy quyển sách này hoặc là quạnh quẽ, hoặc là bị mắng te tua, trông đến thảm.
Nhưng bây giờ, mở mấy quyển sách ở trang đầu ra, khu bình luận đã trở về bình thường rồi!
Có thúc giục cập nhật, có cảm nhận về sách, có thảo luận tình tiết.
Dữ liệu web của mấy quyển sách này dụ như vé đề cử, lượt lưu... cũng tăng rõ rệt.
Không phải một hai quyển sách thế này mà những quyển sách bình thường ở trang đầu đều thế này!
Bùi Khiêm hiểu rất rõ, bây giờ Điểm Kết không tồn tại hack, sách cố ý spam bình luận khi bị phát hiện sẽ bị đá khỏi vị trí đề cử, không thể đường hoàng được ghim ở trang đầu thế này được.
Nói cách khác, những quyển sách trang đầu đều là số liệu thật, độc giả tăng thật rồi!
Đây chưa phải chỗ tệ nhất.
Bùi Khiêm kinh ngạc phát hiện ra, so với trang đầu trước kia, dù là đề tài, tiết tấu hay là văn phong đều tiến bộ đáng kể!
Trước đó Bùi Khiêm cũng đọc trên Điểm Kết mấy lần, vốn dĩ đều là hàng chợ, toàn viết lung tung chả hiểu gì, đọc một hai chương đã dứt khoát bỏ luôn.
Nhưng bây giờ, chí ít những quyển trang đầu đều ổn!
Tiêu đề và tóm tắt đều hấp dẫn người đọc hơn, tiết tấu nhanh hơn, nắm bắt điểm sáng tốt hơn nhiều.
Tóm lại có phong thái của văn học mạng rồi!
Bảo sao số liệu mấy sách này tốt hơn.
Lượng lớn độc giả vào chỉ là một phần nguyên nhân, nguyên nhân cơ bản hơn là chất lượng mấy sách này đã được nâng lên rồi, nên độc giả mới ở lại.
Đương nhiên chất lượng mấy quyển sách này cũng không thể xem là rất tốt, không thể so với sách chất lượng cao của Không Giới Hạn được, những đã xem như là có thể đọc được.
“Tình huống gì đây?”
Bùi Khiêm cau mày, phát hiện vấn đề ở đây.
Chắc hẳn Mã Nhất Quần không hiểu về văn học mạng mới đúng chứ nhỉ?
Dù sao thì cũng là người viết lão làng, rõ ràng nhận thức về văn học mạng khác lắm mới phải.
Mã Nhất Quần không hiểu văn học mạng, thế chắc mấy biên tập viên hắn bồi dưỡng cũng không hiểu.
Cả nhóm biên tập đều không hiểu về văn học mạng…
Thế sao mấy văn học mạng trông có vẻ không tệ này lại được sàng lọc rồi đưa lên đầu website?
Chẳng lẽ là dựa trên dữ liệu?
Ừm, cũng có khả năng này lắm…
Bùi Khiêm vốn hơi nghi ngờ có phải mình đánh giá sai trình độ thật sự của Mã Nhất Quần không?
Nhưng nghĩ khác đi thì độc giả là máy sàng lọc lớn nhất, tuy bây giờ độc giả của Điểm Kết không nhiều, nhưng hiệu quả sàng lọc cũng sẽ không thay đổi.
Thật ra Mã Nhất Quần không cần quyển sách nào cũng phải xem, chỉ cần chọn những quyển sách có dữ liệu tương đối tốt, liên tục đề cử nó là được rồi.
“Thôi thôi không nghĩ mấy cái này nữa.”
“Sắp kết toán rồi, Điểm Kết tiêu hết tiền cho ta là được rồi, nào có thời gian quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này.”
Bùi Khiêm ném điện thoại lên đầu giường, định bật chế độ trốn tránh tất cả.
Tóm lại bây giờ chỉ hy vọng đừng ai phiền ta, các bộ phận lãi nhiều tiền thì nhanh chóng tự nghĩ cách tiêu sạch đi, đừng tạo gánh nặng cho tổng giám đốc Bùi.
Hắn vừa chuẩn bị ngủ trưa thì điện thoại lại reo.
Cầm điện thoại xem thử, là trợ lý Tân gọi đến.
“Tổng giám đốc Bùi, nền tảng chính thức hy vọng có thể phỏng vấn độc quyền ngươi về quá trình tâm huyết mà ngươi làm ra mấy game này.”
Bùi Khiêm im lặng một chốc: “…Ta rất bận, có thể không đi không?”
Trong lòng tổng giám đốc Bùi - nhà thiết kế đứng đầu Game Đằng Đạt, từ chối quyết liệt.
Nền tảng chính thức muốn phỏng vấn độc quyền ta về trải nghiệm tâm huyết khi chế tác mấy game này ư?
Quá trình tâm huyết chính là ta khổ quá mà!
Làm cái nào lời cái đó, muốn làm game lỗ tiền sao khó vậy?
E rằng lúc đó bên kia sẽ đưa ra vấn đề về “Người Chế Tác Trò Chơi” và “Quay Đầu Là Bờ”, lôi xác lên đánh, khoét vết thương lòng của tổng giám đốc Bùi lần nữa.
Cái này khó quá rồi!
Huống chi có phải phỏng vấn độc quyền sẽ có hiệu quả tuyên truyền nhất định không?
Có phải sẽ có nhiều người chơi mua game của Đằng Đạt hơn không?
Bởi vậy, Bùi Khiêm từ chối theo bản năng.
Trợ lý Tân im lặng hồi lâu, nói với giọng khuyên nhủ: “Tốt nhất… vẫn nên đi chút nhỉ?”
“Dù sao thì đây cũng là phỏng vấn độc quyền của nền tảng chính thức, công ty game bình thường muốn phỏng vấn độc quyền cũng không có cơ hội thế này.”
“Đến tận bây giờ bên kia cũng giúp công ty chúng ta không ít, vẫn nên cho họ chút mặt mũi.”
Tự dưng Bùi Khiêm cảm mình giống như học sinh tiểu học không muốn đi học.