Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 451 - Chương 451. Ký Giả Chuyên Nghiệp Là Gì? (2)

Chương 451. Ký giả chuyên nghiệp là gì? (2)
Chương 451. Ký giả chuyên nghiệp là gì? (2)

Quay chụp nhiều hình ảnh phong cảnh Kinh Châu, môi trường làm việc của Đằng Đạt, sau đó phỏng vấn rất chi tiết cho nhân viên, kết quả chính chủ lại không hề lộ diện, có chút không thích hợp.

Trợ lý Tân mỉm cười nói: “Tổng biên tập Hạ, thật không dám giấu diếm, tổng giám đốc Bùi của bọn ta là người rất khiêm tốn, không thích xuất hiện trước công chúng cho lắm.”

“Lần này tổng giám đốc Bùi vốn cũng không có ý định tiếp nhận phỏng vấn.”

“Nhưng mà, tổng giám đốc Bùi cho rằng vinh dự cũng không thuộc về cá nhân hắn, mà là kết quả của sự nỗ lực chung của toàn thể nhân viên Đằng Đạt, hy vọng rằng các nhân viên sẽ có cơ hội nhận được sự tuyên dương này.”

“Vì vậy, tổng giám đốc Bùi mong muốn sẽ để lại nhiều nội dung hơn cho các nhân viên, về phần bản thân mình, một cuộc phỏng vấn văn bản đơn giản là đủ.”

“Nhưng tổng biên tập Hạ, đừng lo lắng, những nhân viên mà bọn ta tuyển chọn lần này đều là những nhân viên nòng cốt, mỗi người đều có thể đảm nhiệm vai trò của chính mình, đồng thời cũng có tính chủ đề tốt.”

Hạ Giang có phần không tình nguyện theo bản năng.

Người ta cất công đi xa một chuyến, kết quả là không quay được nhân vật quan trọng tổng giám đốc Bùi, bài tin tức này không có nội dung sao?

Không có tư liệu video, chỉ có bản thảo văn bản, hiệu quả của cuộc phỏng vấn này chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.

Nhưng mà tổng giám đốc Bùi lại đối xử rất có thành ý với mọi người trong đoàn phỏng vấn, quá chân thành!

Bản thân tổng giám đốc Bùi không màng danh lợi, không muốn khoe khoang quá nhiều, cũng không nên làm khó người ta đúng không?

Hạ Giang suy nghĩ chốc lát, gật đầu: “ Được rồi, nếu tổng giám đốc Bùi không màng danh lợi, vậy chúng ta hãy làm theo ý của tổng giám đốc Bùi. Ta tùy cơ ứng biến một chút, cố gắng làm theo ý của tổng giám đốc Bùi, đồng thời bảo đảm hiệu quả của cuộc phỏng vấn.”

Tất cả ba camera đều đã tắt, đợi đến khi phỏng vấn nhân viên mới bật lại.

Lúc này Bùi Khiêm mới tiến vào phòng tiếp tân, ngồi trên ghế sofa để tiếp nhận phỏng vấn.

Hạ Giang hơi nhụt chí sau khi đóng hết máy quay, nhưng dù sao cũng là một ký giả chuyên nghiệp dày dặn kinh nghiệm, đã trải qua rất nhiều loại phỏng vấn, cho nên nàng nhanh chóng lấy lại trạng thái, lướt nhanh trong đầu tất cả vấn đề mấu chốt muốn hỏi.

“Tổng giám đốc Bùi, bọn ta cũng biết từ khi Game Đằng Đạt sáng lập đến nay đã phát hành rất nhiều game xuất sắc với danh tiếng và doanh thu tốt, phần lớn người chơi cũng yêu thích game của ngươi.”

“Vậy thì, tại sao ban đầu ngươi lựa chọn ngành game mà không phải là những lĩnh vực khác? Là có cơ hội đặc biệt nào sao?”

Bùi Khiêm im lặng chốc lát: “Hoàn toàn là một quyết định chủ quan thôi. Đối với quyết định này, thật ra thì ta vẫn cũng rất hối hận, ban đầu nếu như chọn những lĩnh vực khác thì tốt hơn.”

Hạ Giang: “Hả?”

Nàng cười mỉm: “Tổng giám đốc Bùi nói đùa, ngươi có thể làm ra nhiều game được đón nhận như vậy, điều này chứng tỏ kinh nghiệm dày dặn của ngươi. Nếu như không có tích lũy thì làm sao có thể tạo ra game ‘Người Chế Tác Trò Chơi’ và ‘Quay Đầu Là Bờ’ nội dung sâu sắc như vậy được?”

Bùi Khiêm nở một nụ cười khổ sở: “Đó là sự thật, trên thực tế, ta vẫn chưa thành thạo cách sử dụng word office nữa cơ.”

“Về phần tại sao có thể làm ra những game này...”

“Hết cách rồi, nhân viên của ta quá ‘ưu tú’.”

Tổng giám đốc Bùi nói với giọng cực kỳ phẫn nộ.

Với vẻ mặt nghiêm túc, Hạ Giang bắt đầu viết vội vào cuốn sổ nhỏ.

“Một nhà thiết kế thiên tài với tư tưởng hào phóng, không bám vào khuôn mẫu.”

“Thế nhưng lại chưa từng học tập kiến thức về thiết kế game, chẳng lẽ đây chính là kỳ tài ngút trời?”

“Đừng bao giờ cố chấp vào những ý tưởng thiết kế game truyền thống, hãy bỏ qua những khuôn mẫu sáo rỗng trói buộc, để ý tưởng được tự do bay bổng.”

“Hoàn toàn tin tưởng vào nhân viên.”

“Khiêm tốn, rất khiêm tốn. Tất cả công lao đều quy kết cho nhân viên, không tham lam, không tranh công, cực kỳ khiêm nhường!”

Hạ Giang nhanh chóng hoàn thành ghi chép, lại hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, chúng ta đều biết game do Đằng Đạt làm ra từ trước đến nay đều đạt được song song cả lượng tiêu thụ và danh tiếng, quả là một chuyện rất hiếm có.”

“Rất nhiều nhà phát hành game chỉ nghĩ đến lợi nhuận, lựa chọn vứt bỏ danh tiếng game, để một số tác phẩm có khả năng được phong thần lại bị chết giữa chừng.”

“Cũng có tác phẩm của một vài nhà phát hành game được khen ngợi nhưng không ăn khách, tuy danh tiếng tốt nhưng không thu hoạch đủ lợi nhuận, thậm chí không thể duy trì hoạt động bình thường của công ty.”

“Không thể không nói, cả hai trường hợp này đều rất đáng tiếc.”

“Vậy thì, ngươi có thể nói một chút về việc làm thế nào để cân bằng giữa doanh số bán hàng và danh tiếng hay không?”

Bùi Khiêm yên lặng thở dài: “Thật ra ta chẳng có hứng thú gì với việc kiếm tiền.”

“Ta chưa bao giờ cân nhắc làm thế nào để cân bằng giữa danh tiếng và lợi nhuận, mỗi lần ta cảm thấy sắp thua lỗ, không biết tại sao, danh tiếng lại bùng nổ mà không thể giải thích được, lượng tiêu thụ lại tăng vọt.”

“Ta cảm thấy tới bây giờ, Đằng Đạt kiếm tiền nhiều như vậy, khiến cho ta thấy hít thở không thông.”

“Ta thực sự không hiểu tại sao người chơi vừa khen ngợi lại vừa đưa tiền cho ta, điều này làm cho ta thấy rất bối rối.”

Hạ Giang chăm chú gật gật đầu, sau đó múa bút thành văn.

“Một nhà thiết kế tách biệt khỏi sự hưởng thụ vật chất và theo đuổi cực cao về cảnh giới tinh thần.”

“Một linh hồn mà không có số tiền nào có thể tạo thành gánh nặng.”

“Hưởng thụ vật chất có thể được thỏa mãn chỉ với một chút; theo đuổi tinh thần là không bao giờ có giới hạn.”

“Đừng bao giờ lo lắng về việc đặt mục tiêu quá cao, mà hãy luôn suy ngẫm về bản thân”.

“‘Tư tưởng của ta còn không đủ cao sao?’ Hắn thường xuyên tự hỏi như thế.”

Sau khi nhanh chóng ghi chép xong, Hạ Giang lại lần nữa đặt câu hỏi.

“Tổng giám đốc Bùi, nếu ngươi đã đạt được thành tựu xuất sắc như thế, mục tiêu tiếp theo của ngươi là gì?”

Bùi Khiêm có phần trịnh trọng hắng giọng: “Mục tiêu của ta chưa từng thay đổi, ta chỉ là muốn làm một game thua lỗ mà thôi.”

Hết chương 451.
Bình Luận (0)
Comment