Hạ Giang Nhất sững sờ, ngay sau đó gật đầu, nhanh chóng ghi vào sổ.
“Chẳng lẽ đây chính là cảnh giới độc cô cầu bại?”
“Phần lớn mục tiêu theo đuổi suốt đời của các nhà thiết kế là tạo ra một game thành công, vậy mà hắn lại đang âm thầm mong đợi sự thất bại.”
“Có lẽ những chiến thắng buồn tẻ đã khiến hắn cảm thấy nhàm chán, chỉ cần một lần thất bại trong lúc lơ đãng, mới có thể làm cho hắn cảm nhận được một chút tính khiêu chiến?”
“Lấy thất bại làm gương, có thể thấy được những điều được và mất.”
“Có rất nhiều người cố gắng để thành công, nhưng rất hiếm có người cố gắng để thất bại.”
“Khó có thể tưởng tượng được phải trải qua sóng to gió lớn nhường nào mới có thể sở hữu một tâm lý bình tĩnh vững vàng như vậy.”
Hạ Giang cảm giác chữ nghĩa của mình tuôn chảy lai láng, tiếng “xoạt xoạt” khi đầu bút lướt qua trang giấy vang lên không ngớt.
Bùi Khiêm ngồi ở đối diện nàng, bắt đầu rơi vào trạng thái nghi ngờ nhân sinh sâu sắc.
Từng vấn đề nối tiếp nhau hiện lên trong đầu như đang tra hỏi linh hồn.
Đối với câu trả lời của ta, tại sao nàng lại không cảm thấy kỳ lạ chút nào vậy?
Rốt cuộc nàng đang viết cái gì?
Tại sao nàng hoàn toàn ra vẻ “ta hiểu”?
Bùi Khiêm càng ngày càng chột dạ.
Không đúng, đạo diễn, có gì đó sai trong kịch bản à?
Ta cũng đã khoe khoang tự mãn như vậy rồi, tại sao ký giả bên kia không có chút nghi vấn nào mà cứ ghi lại một cách nghiêm túc, như thể ta đã nói rất hay không bằng?
Bùi Khiêm rất muốn len lén nhìn một chút xem rốt cuộc Hạ Giang đang viết những thứ gì trong sổ, nhưng chữ viết tốc ký của nàng nhìn như gà bới, không thể nhìn ra nổi.
Hỏi một chút thử xem?
Hình như cũng không ổn.
Đâu có ai chủ động đi hỏi ký giả phỏng vấn mình đang viết những gì, không phải là đang chất vấn tố chất nghề nghiệp của người ta sao? Vậy thì quá không lịch sự.
Bùi Khiêm ngoài mặt vân đạm phong kinh, mỉm cười, kỳ thực nội tâm đang mờ mịt.
Mơ hồ cảm giác được chuyện có gì đó không ổn.
Rất nhanh, Hạ Giang đã chuyển sang vấn đề tiếp theo.
“Vậy thì, chúng ta quay lại với tác phẩm mới ‘Quay Đầu Là Bờ’.”
“Mọi người đều biết, mỗi lần ngươi sẽ chọn một loại game khác nhau, động lực bên trong nào đang thúc đẩy ngươi liên tục hướng tới các lĩnh vực khác nhau?”
“Là dũng cảm đi ra khỏi vùng an toàn, hay là bản năng thúc đẩy ngươi không ngừng tiến bộ, hay một loại thái độ đứng ngoài dạo chơi nhân gian?”
Bùi Khiêm nhất thời cứng họng.
Càng ngày càng thái quá rồi!
Các câu hỏi được hỏi trước đây là tương đối khách quan, còn câu hỏi này đã bắt đầu được đưa ra quá rõ ràng?
Bùi Khiêm lắc đầu, quả quyết phủ nhận: “Cũng không phải.”
“Ta chỉ là đơn giản hy vọng thử sức mình trong những lĩnh vực mình không biết, có thể gia tăng tỷ lệ thất bại một chút.”
Lần này Hạ Giang không có tốc ký nữa, mà lộ vẻ mặt mỉm cười: “Ta hiểu.”
Bùi Khiêm: “???”
Ngươi biết cái gì mà hiểu!
Ta ghét nhất loại người tự cho là đúng này!
Bùi Khiêm hoàn toàn hết chỗ nói, bây giờ hắn chắc chắn một trăm phần trăm, ký giả này nhất định đã hiểu sai, hơn nữa còn đi xa quá xa....
Bùi Khiêm muốn phát điên, nhưng lúc này lý trí nói cho hắn biết, nhất định phải bình tĩnh lại.
Bất kể ký giả có hiểu hay không, Bùi Khiêm vẫn không thể quên mục đích ban đầu của mình.
Chỉ có thể phá hỏng ấn tượng của những người qua đường! Bôi đen mình trong mắt những người chơi, như vậy có thể làm giảm số lượng tiêu thụ, thậm chí có khả năng làm cho game tiếp theo bị flop!
Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, ý bảo tiếp tục.
Hạ Giang tiếp tục hỏi: “Những đánh giá chuyên môn về ‘Quay Đầu Là Bờ’ đã có rất nhiều.”
“Ngươi đã từng nghĩ đến việc những người đánh giá game chuyên môn này sẽ đánh giá ‘Quay Đầu Là Bờ’ như thế nào chưa?”
Bùi Khiêm lắc đầu nguầy nguậy: “Hoàn toàn chưa từng!”
Hạ Giang mỉm cười nói: “Vậy thì, có phải vốn dĩ ngươi cảm thấy nội dung của game này vô cùng mịt mờ, đã có chuẩn bị tâm lý người khác sẽ không hiểu sao?”
“Hả? Không phải.” Bùi Khiêm lắc đầu: “Ta không hề ngờ tới bọn họ lại diễn giải game này quá trớn như vậy.”
“Diễn giải quá trớn?” Hạ Giang lần nữa cầm bút lên.
Bùi Khiêm gật đầu: “Không sai, hoàn toàn là diễn giải quá mức.”
“Những nội dung cốt truyện được khen không phải do ta làm, là ta tùy tiện chọn vài sinh viên tốt nghiệp ngành văn học trong trường viết bừa thôi!”
“Độ khó của game cao như vậy cũng không phải để tăng cảm giác nhập vai.”
“Ta chỉ muốn ngược đãi người chơi thôi, thấy người chơi chịu khổ, ta sẽ thấy vui, đó hoàn toàn là một sở thích đáng ghét của ta.”
“Ngươi hiểu được ý của ta không?”
Bùi Khiêm nói rất nghiêm túc.
Hạ Giang cũng vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Đã hiểu, đã hiểu.”
Bùi Khiêm: “...”
Hạ Giang cầm lấy bút, muốn tốc ký gì đó, nhưng lại cảm thấy không chính xác lắm, bèn hỏi: “Vậy còn ‘Phổ Độ’ thì sao?”
Bùi Khiêm thành thật trả lời: “Đó là vũ khí gian lận mà ta để lại cho mình, nhưng lại đã bị người chơi vô tình phát hiện.”
Hạ Giang gật đầu: “Thế nên chính ngươi cũng chơi game này.”
Bùi Khiêm im lặng.
Chuyện này phải nói sao đây?
Ta không hề chơi?
Chỉ là một câu hỏi đơn giản vậy thôi, cũng không đến mức phải nói dối chứ, hơn nữa nếu nói ra thì sẽ không ai tin.
Ta chơi rồi?
Cũng có vẻ không ổn, mới nói game này hoàn toàn là nhằm mục đích ngược đãi người chơi, nhưng tự mình cũng chơi, liệu có thể bị hiểu thành ta cũng là một kẻ thích tự ngược đãi không?
Thế nên, Bùi Khiêm nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
Hạ Giang lại có biểu cảm “ta vô cùng hiểu được”, lại bắt đầu viết vào cuốn sổ tay của mình.
“Tổng giám đốc Bùi gây ấn tượng sâu sắc cho ta bởi sự hài hước dí dỏm.”
“Có lẽ kiểu người thành công và nội tâm mạnh mẽ cũng có khiếu hài hước bẩm sinh, điều này khiến một cuộc phỏng vấn mộc mạc bình thản cũng trở nên thú vị.”
“Tổng giám đốc Bùi vô cùng dứt khoát mà thừa nhận ‘Quay Đầu Là Bờ’ là game lấy ngược đãi người chơi làm thú vui.”
“Tuy nhiên, thay vì ngược đãi người khác, trước tiên lại ngược đãi bản thân. Khi nhiều người chơi phải chịu đựng trong game, họ sẽ không nghĩ đến nỗi thống khổ mà họ phải gánh chịu, các nhà sản xuất của game này cũng đã sớm chịu cùng cảnh ngộ.”