“‘Phổ Độ’ nói là vì mình, không phải cũng là vì chúng sinh sao?”
“Chừng nào địa ngục còn chúng sinh thì ta thề không thành Phật.”
“Nếu như không có lòng đại từ bi xẻ thịt nuôi đại bàng dùng mạng nuôi hổ, thì sao có thể làm ra thể loại game như ‘Quay Đầu Là Bờ’?”
Bùi Khiêm đã nói tương đối rõ ràng, nhìn Hạ Giang tỏ vẻ nghiêm túc, múa bút thành văn, trong lòng chợt xuất hiện một tia tuyệt vọng.
Vô dụng thôi, nói không nghe!
Hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt, suy nghĩ của hai người căn bản là không cùng một sóng não!
Bùi Khiêm không biết phải trả lời câu hỏi tiếp theo như thế nào.
Hạ Giang đã hoàn tất việc ghi chép, chuẩn bị sẵn sàng cho câu hỏi tiếp theo.
Bùi Khiêm vội vàng giơ tay lên ý bảo dừng lại: “Tổng biên tập Hạ.”
“Hả? Tổng giám đốc Bùi, ngươi nói đi.” Hạ Giang tỏ vẻ thành khẩn.
Bùi Khiêm cố gắng hết sức cân nhắc lời nói của mình: “Ngươi có cảm thấy có một chút chút... hiểu sai lời nói của ta không?”
Bùi Khiêm vốn cho rằng mình đã cố gắng chất vấn sự chuyên nghiệp của tổng biên tập Hạ rồi, song Hạ Giang chẳng những không có tức giận, ngược lại còn mỉm cười gật đầu.
“Tổng giám đốc Bùi, ta hiểu mà.”
“Ngươi có tư tưởng quá sâu sắc, ta cố gắng phỏng đoán, cũng chỉ có thể đoán được một phần trong đó.”
“Giống như tinh hà lộng lẫy trên bầu trời, cho dù dõi mắt trông về phía xa, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy những tia sáng lấp lánh nhất, mà những vẻ đẹp lộng lẫy bên ngoài tầm nhìn đó chỉ có thể ẩn trong bóng tối.”
“Thật xin lỗi tổng giám đốc Bùi, ta đã rất cố gắng.”
Bùi Khiêm: “?”
Ta đang nói với ngươi vấn đề cố gắng hay không cố gắng sao?
Ngươi quả thật vô cùng cố gắng, luôn luôn cố gắng xuyên tạc mọi thứ về ta!
Tại sao không giải thích được vậy?
Không, cuộc phỏng vấn này không thể tiếp tục nữa.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, quỷ mới biết được bản thảo cuối cùng thành ra cái gì!
Bùi Khiêm đang nghĩ cách thoát thân thì chuông điện thoại reo.
Hắn lấy ra nhìn thử, là đồng hồ báo thức dậy lúc 10 giờ.
Thường ngày công ty không có việc gì, Bùi Khiêm đều ngủ thẳng đến 10 giờ, hôm nay phỏng vấn hẹn buổi sáng 9 giờ, thế nên Bùi Khiêm đã đặt thêm đồng hồ báo thức.
Vừa lúc, đồng hồ báo thức 10 giờ lại vang lên.
Bùi Khiêm dùng tốc độ ánh sáng tắt đồng hồ báo thức, sau đó làm bộ đặt điện thoại di động lên tai: “Ừ, được rồi. Vậy ngươi chờ một chút, ta qua đó ngay.”
Sau khi cất điện thoại, Bùi Khiêm xin lỗi: “Tổng biên tập Hạ, thật ngại quá, có một chút công việc.”
“Nếu không, ngươi tiếp tục phỏng vấn nhân viên của ta được không? Ta phải đi trước.”
Tổng biên tập Hạ vội vàng gật đầu: “À, được rồi tổng giám đốc Bùi. Ta đã thu hoạch được rất nhiều từ buổi phỏng vấn hôm nay, ngươi bận việc thì cứ đi trước đi!”
Bùi Khiêm yên lặng xoay người rời đi.
Quên đi, chọc không nổi thì tránh né!
Nếu tiếp tục phỏng vấn, e rằng sẽ lập địa thành Phật mất, vội vàng chuồn đi thôi!
Nhìn bóng lưng tổng giám đốc Bùi rời đi, tổng biên tập Hạ yên lặng viết thêm một câu vào sổ tay.
“Điều đáng sợ nhất trên thế giới là những thiên tài còn cố gắng hơn người bình thường.”
Viết xong, Tổng biên tập Hạ ra hiệu cho nhóm cameraman có thể bật camera rồi.
“Để ta xem, nhân viên đầu tiên nên phỏng vấn là ai đây?”
Sau khi ra khỏi phòng tiếp tân, Bùi Khiêm lau mồ hôi lạnh trên trán.
Có thể thấy được, đoàn phỏng vấn này không có ý gì tốt hết!
Ban đầu Bùi Khiêm nghĩ rằng đây là một vấn đề nhỏ, chút ứng phó có thể giải quyết, không phải chỉ là phỏng vấn đưa tin thôi sao, ta tùy tiện nói một chút, ký giả tùy tiện ghi chép, tuỳ tiện có lệ thôi, mọi người coi như không có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng lại không ngờ được, năng lực đổi trắng thay đen của vị tổng biên tập Hạ này lại quá mạnh!
Bây giờ nhìn lại, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, nếu như xử lý không tốt, hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng!
Bùi Khiêm vội vàng kéo trợ lý Tân qua một bên: “Những nhân viên mà tổng biên tập Hạ muốn phỏng vấn là ai?”
Trợ lý Tân suy nghĩ một chút: “Đều là những nhân viên ưu tú nổi bật ở Đằng Đạt chúng ta, chẳng hạn như Hoàng Tư Bác, Bao Húc, Lâm Vãn, Lữ Minh Lượng...”
Bùi Khiêm hít sâu một hơi.
List danh sách này quả thật là cái đinh trong mắt của tổng giám đốc Bùi!
Bên trong phần lớn đều là nhân viên ưu tú bị đào thải, còn có kiểu vấn đề trọng điểm cần quan sát đề phòng như Bao Húc.
Hơn nữa những nhân viên này có sở thích đâm sau lưng tổng giám đốc Bùi đều có một điểm giống nhau, đó chính là rất giỏi não bổ.
Giống như Hoàng Tư Bác, Bao Húc, Lâm Vãn, toàn là đám quái vật não bổ.
Nếu như tiếp nhận cuộc phỏng vấn với tổng biên tập Hạ, việc song phương não bổ chẳng những tăng theo cấp số cộng, mà rất có thể còn tăng theo cấp số nhân.
Đến lúc đó có thể xem nổi cuộc phỏng vấn này không?
Sợ là khoe khoang nhiều tới mức khiến cho tổng giám đốc Bùi bị nhồi máu cơ tim ngay tại chỗ.
Bùi Khiêm theo bản năng muốn sắp xếp thay người, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì không nên thay thế.
Đầu tiên, ai có thể đảm bảo rằng các nhân viên khác không phải là đám quái vật não bổ chứ?
Tiếp theo, nếu quả thật tìm vài nhân viên bình thường cấp thấp đi tiếp nhận phỏng vấn, báo cáo chức danh của mình với tổng biên tập Hạ, vậy thì mọi chuyện sẽ bung bét hết.
Đến lúc đó tổng biên tập Hạ nhất định sẽ nghi ngờ, tại sao không sắp xếp nhân viên cốt cán tiếp nhận phỏng vấn? Có phải trong chuyện này có ẩn tình khác không?
Sau đó tổng biên tập Hạ lại bí mật tìm mấy quái vật não bổ phỏng vấn riêng, cho tổng giám đốc Bùi một sự kinh ngạc...
Tình huống như thế thật là đáng sợ, Bùi Khiêm khó có thể tưởng tượng.
Thế nên, vẫn phải để những người này tiếp nhận phỏng vấn.
Về phần như thế nào mới có thể tự cứu...
Bùi Khiêm suy nghĩ một lúc, dặn dò: “Nói thẳng với bọn họ, trong lúc phỏng vấn không được nhắc tới ta, dù có nhắc đến ta cũng không được nói tốt về ta, nghe chưa?”
Tân Hải Lộ sửng sốt: “Tổng giám đốc Bùi, chuyện này... sợ rằng có chút khó khăn!”