Mục đích mà bên phía nền tảng chính thức tiến hành phỏng vấn là để giới thiệu những nhà thiết kế xuất sắc và những công ty game xuất sắc cho người chơi, tuyên truyền chút ít gì đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Thế nhưng những cuộc phỏng vấn kiểu như này thường sẽ không mang lại hiệu quả rõ ràng lắm, nhiều nhất cũng chỉ được xem là một đề cử không tệ khi đăng trên nền tảng chính thức mà thôi.
Không phải là Bùi Khiêm chưa từng có mấy suy nghĩ quá khích, ví dụ như đuổi đám người Hạ Giang này nọ.
Nhưng mà dùng chân suy nghĩ một chút cũng biết, không thể làm như vậy được.
Vì chuyện này mà cạch mặt với phía nền tảng chính thức và giới truyền thông sao?
Tại sao lại làm như vậy chứ?
Có khả năng những người khác sẽ hoài nghi rằng liệu tổng giám đốc Bùi có bị điên không.
Đến lúc đó cũng chưa chắc có thể thua lỗ được, vả lại còn còn mất danh dự, làm trò hề cho thiên hạ, đấy mới là hành vi của kẻ mất não.
Bởi vậy, Bùi Khiêm cũng chỉ đành nghe theo số phận.
Người ta có câu “đánh kẻ chạy đi, không đánh kẻ chạy lại”, ký giả người ta từ xa chạy đến đây phỏng vấn, hơn nữa còn toàn nói những lời tốt đẹp, Bùi Khiêm muốn tức giận cũng không giận nổi.
Buổi sáng, Bùi Khiêm đi tới khách sạn, gặp lại đoàn người tổng biên tập Hạ.
“Tổng biên tập Hạ, buổi phỏng vấn diễn ra tốt đẹp chứ?”
“Có lỗi quá, dạo này ta hơi bận, không thể phối hợp được tốt với buổi phỏng vấn lần này.”
Bùi Khiêm vừa hời hợt mà cũng vừa dẻo miệng, sắc mặt không đổi tim không đập loạn.
Dù sao làm kẻ xấu quen rồi, cuộc sống đã tôi luyện tổng giám đốc Bùi thành diễn viên phái thực lực.
Hạ Giang mỉm cười lắc đầu: “Sao tổng giám đốc Bùi lại nói vậy?”
“Tổng giám đốc Bùi hết lòng hết sức, vất vả cần cù làm việc, có những đóng góp to lớn cho ngành game trong nước và sự phát triển kinh tế địa phương của Kinh Châu, quả đúng là hình mẫu doanh nhân ưu tú.”
“Đối với ta mà nói, được phỏng vấn tổng giám đốc Bùi là một điều vô cùng vinh hạnh.”
“Tổng giám đốc Bùi, ngươi cứ yên tâm đi, cuộc phỏng vấn vô cùng thành công, sau khi bản tin lên sóng nhất định khiến ngươi hài lòng!”
Trong lòng Bùi Khiêm “lộp bộp” một tiếng, thầm nghĩ không ổn rồi!
Nếu như lúc này Hạ Giang nắm lấy tay của hắn, hy vọng có thể chụp thêm vài tấm hỏi thêm vài câu, vậy thì có nghĩa là tình hình phỏng vấn không tốt lắm.
Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Hạ Giang, Bùi Khiêm hoang mang.
Rốt cuộc là đã phỏng vấn được những gì rồi?
Cuối cùng video phỏng vấn sẽ biến thành như thế nào đây?
Không thể tưởng tượng nổi...
Nhưng mà Bùi Khiêm không thể yêu cầu bọn họ phỏng vấn lại, thế thì chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Thế nên Bùi Khiêm chỉ có thể thầm chửi bậy trong lòng một câu, trên gương mặt nở một nụ cười mỉm: “Tổng biên tập Hạ cực khổ rồi! Hai ngày này ở Kinh Châu chơi nhiều một chút, cảm nhận phong thổ ở nơi đây.”
“Thứ bảy ta có sắp xếp một bữa tiệc chia tay và một chút quà nho nhỏ cho mọi người, nhờ tổng biên tập Hạ giúp bày tỏ lòng biết ơn của bọn ta đối với lãnh đạo của nền tảng.”
Hạ Giang vội vàng gật đầu: “Được, tổng giám đốc Bùi, nhất định sẽ như vậy!”
“Vậy thì mọi người chơi vui vẻ, ta còn có việc, không theo mọi người được.”
Bùi Khiêm chào tạm biệt tất cả mọi người, sau đó rời đi cùng với trợ lý Tân.
Đi ra khỏi khách sạn, Bùi Khiêm sa sầm mặt mày nói với trợ lý Tân: “Sắp xếp cho bọn họ đến công viên giải trí Tân Thiên Địa ở Kinh Châu, mua vé tàu lượn siêu tốc, tháp thả, con lắc khổng lồ, nhà ma, nhảy bungee...! Nhất định phải để cho mọi người chơi thật vui, không thể thất lễ được!”
“Ngày kia chuẩn bị cho mọi người hạng mục nhảy dù, nhất định khiến mọi người trải nghiệm hết phong thổ ở Kinh Châu!”
……
Cuộc phỏng vấn khiến Bùi Khiêm đau đầu cuối cùng cũng kết thúc.
Bây giờ Bùi Khiêm giống như một học sinh tiểu học vừa mới kết thúc kỳ thi, có lẽ tâm trạng hiện giờ của hắn là, mặc dù không biết mình có đậu được hay không, nhưng ít nhất cũng đã điền hết vào chỗ trống.
Còn buổi phỏng vấn sẽ thành ra như thế nào thì đều phải dựa vào ý trời thôi!
Quay lại công ty, Bùi Khiêm hoá bi thương thành động lực, tiếp tục làm việc chuẩn bị cho hoạt động ngày lễ kỹ thuật số 1024.
Trong những ngày qua, từ Nghịch Phong Logistics cho đến quán cà phê Internet Netfish, tất cả mọi người đều bận rộn với công việc chuẩn bị.
Còn hai ngày nữa là đến ngày 24 tháng 10, các công tác chuẩn bị gần như đã hoàn tất.
Trương Nguyên đã thuê được nhà kho ở gần một số quán cà phê Internet Netfish, hơn nữa còn thuê được một nhà kho lớn ở nơi giá đất rẻ hơn là ngoại ô Kinh Châu, chuyên dùng để chứa các linh kiện máy tính.
Tất nhiên với nhiều địa điểm như vậy, chỉ chứa các phụ kiện máy tính và các thiết bị ngoại vi thì chắc chắn không thể đầy được, dù gì giai đoạn đầu cũng không có nhiều khách hàng, cho nên hàng hoá tích trữ cũng không cần nhiều đến như vậy.
Nhưng mà Bùi Khiêm không hề cảm thấy có gì không ổn, nhà kho không đầy thì không đầy, lãng phí chỗ tương đương lãng phí tiền, vui vẻ còn không kịp nữa.
Ngoài ra, xét đến áp lực cực kỳ lớn mà hoạt động này mang lại, Bùi Khiêm cũng đã lo trước tính sau, làm tốt công tác chuẩn bị.
Hai bên Takeaway Netfish và Nghịch Phong Logistics tuyển lượng lớn nhân viên tạm thời và bán thời gian, tính tiền công dựa vào khối lượng công việc trong thời gian ngắn.
Xét cho cùng, trong thời gian diễn ra sự kiện, khối lượng công việc của Takeaway Netfish và Nghịch Phong Logistics có thể rất lớn, ngay cả khi được khuyến khích thêm tiền thưởng, nhân viên giao đồ ăn và nhân viên giao hàng hiện tại khó có thể xoay sở nổi.
Nếu như đến lúc đó xuất hiện đơn hàng giao quá chậm, bưu kiện chồng chất tồn đọng, vậy thì không ổn chút nào.
Điều này không liên quan đến vấn đề mất danh tiếng, mà chủ yếu là như vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của việc thua lỗ.
Trong mọi trường hợp, nguy cơ tiềm ẩn có thể khiến tổng giám đốc Bùi mất ít tiền nhất định phải bị diệt trừ càng sớm càng tốt!