“Thực ra ngay từ đầu ta đã nghĩ cách làm này không ổn lắm.”
Hạ Giang khéo léo xen vào: “Tại sao vậy chứ?”
Hoàng Tư Bác cười cười, giải thích: “Bởi vì theo quan điểm truyền thống, cả ba đều là việc làm rất mạo hiểm.”
“Game FPS trong nước chưa từng có tiền lệ làm chế độ cốt truyện bao giờ, một số kiệt tác game FPS nước ngoài đã làm chế độ cốt truyện ít nhiều cũng gặp xung đột văn hoá ở trong nước.”
“Hơn nữa, làm chế độ cốt truyện nhìn chung bị các nhà thiết kế trong nước xem là một hành động phí công mà không có hiệu quả, đầu tư cao, lợi nhuận thấp, hiệu ứng cực kỳ kém và hiệu suất cũng cực kỳ thấp.”
“Vào thời điểm đó, game FPS được coi là một thể loại game hành động, vừa phải hardcore, vừa phải thỏa mãn người chơi hết mức có thể, cho nên việc giảm độ khó khả năng cao sẽ khiến game này rớt xuống đáy xã hội.”
“Về phần vũ khí sử thi định giá 888... sẽ có rất nhiều người nghĩ ‘phát điên vì tiền rồi hả’, ha ha.”
Hoàng Tư Bác bật cười tự giễu: “Nói thật, lúc đó ta cũng có cảm giác như vậy, dù sao ta cũng bị tư duy thiết kế game truyền thống ảnh hưởng sâu sắc.”
Hạ Giang gật đầu, thừa nhận lời nói của Hoàng Tư Bác: “Đúng thật là như vậy.”
“Nhưng cuối cùng, sự thành công của ‘Pháo Đài Trên Biển’ đã chứng minh hướng đi này rất đúng đắn.”
Hoàng Tư Bác cũng gật đầu: “Đúng vậy.”
Chủ đề của hai người chỉ dừng lại ở đây, cũng không tiết lộ ai là người đề xuất phần khung sườn cho game, mà tiếp tục đi vào chủ đề tiếp theo.
“Ban đầu ngươi cũng không biết game được quảng bá như thế nào đúng không?”
……
Bùi Khiêm càng xem càng cảm thấy mọi chuyện có gì đó sai sai.
Sao mà câu hỏi này của Hạ Giang càng ngày càng đi xa vậy!
Đáng ra ngươi nên hỏi trong quá trình làm nhân viên kế hoạch, Hoàng Tư Bác phụ trách công việc gì, những khó khăn mà hắn gặp phải, cách hắn giao tiếp và hợp tác với các đồng nghiệp khác để vượt những khó khăn đó!
Sao mà ngươi cứ hỏi mấy chuyện mà Hoàng Tư Bác không phụ trách thế?
Bùi Khiêm tiếp tục xem.
……
“Sau khi hoàn thành ‘Pháo Đài Trên Biển’, ngươi rời khỏi Game Đằng Đạt, có thể giải thích ngắn gọn lý do tại sao không?” Hạ Giang lại hỏi.
Hoàng Tư cười ngượng ngùng: “À, thật ra ta cũng không tình nguyện rời đi.”
Hạ Giang: “Hả?”
Hoàng Tư Bác xúc động nói: “Thực ra lần đầu tiên làm ‘Pháo Đài Trên Biển’, cả người ta đều vô cùng phấn khích, có thể nói là mang khát vọng lớn lao.”
“Suy cho cùng, một nhân viên làm việc vặt ở một công ty nhỏ ở Kinh Châu, một bước lên trời trở thành giám đốc kế hoạch, làm được một hạng mục game thành công như vậy, trong thời gian ngắn đột nhiên có cảm giác thành tựu, đủ để khiến bản thân cũng cảm thấy hoang mang.”
“Khi đó ta cũng đã chuẩn bị tinh thần vì sự nghiệp game mà sẵn sàng cống hiến cả cuộc đời mình.”
“Nếu là ở một công ty game khác, có lẽ ta sẽ tiếp tục được giao trọng trách phát triển game tiếp theo.”
Hạ Giang khẽ gật đầu nói: “Nhưng ở Đằng Đạt, chuyện đó lại không hề xảy ra.”
Hoàng Tư Bác mỉm cười: “Đúng vậy, bây giờ nhớ lại ngày đó, ta vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ.”
“Vào thời điểm đó, cả nhóm dự án đang chìm đắm trong niềm vui sướng trước sự thành công của ‘Pháo Đài Trên Biển’.”
“Ta cũng hoàn thành phần việc của mình như thường lệ.”
“Kết quả là, ta bất ngờ được thông báo trong công ty có một cuộc bình chọn nhân viên ưu tú, ta ngu ngu ngơ ngơ lại được chọn là nhân viên ưu tú.”
“Sau đó ta mới biết, ngoài cúp và giấy chứng nhận ra, phần thưởng của nhân viên ưu tú còn có quỹ Ước Mơ trị giá một triệu!”
“Ta có thể mang quỹ Ước Mơ trị giá một triệu này đến bất kỳ lĩnh vực nào ta thích, rồi thực hiện ước mơ của mình!”
Hạ Giang: “Thế nên bởi vì lấy được quỹ Ước Mơ, ngươi rời khỏi Đằng Đạt.”
Hoàng Tư Bác gật đầu: “Đúng vậy.”
“Lúc mới nhận tiền, bản thân ta cũng hơi bối rối, bởi vì ta chưa bao giờ nghĩ mình lại có số tiền lớn như vậy.”
“Ta đã suy nghĩ về những gì muốn làm trong một thời gian dài.”
“Sau khi suy đi nghĩ lại, ta phát hiện ra thứ mình thật sự yêu thích nhất không phải là ngành công nghiệp game.”
“Trước đó khi ‘Pháo Đài Trên Biển’ thành công, ta thực sự nghĩ đến việc sẽ làm việc trong ngành công nghiệp game cả đời, nhưng sau khi nhận được tiền, ta nghĩ lại rồi phát hiện ra điều ta muốn nhất chính là ngành điện ảnh và truyền hình.”
“Cho nên ta đã dùng số tiền kia thành lập phòng làm việc Phi Hoàng, tìm đến một người bạn tốt cùng chí hướng là Chu Tiểu Sách, bắt đầu một cuộc hành trình hoàn toàn mới trong đời.”
Hạ Giang: “Như vậy có thể nói, số tiền này đã thay đổi cuộc đời của ngươi.”
Hoàng Tư Bác gật đầu: “Đúng vậy. Số tiền này giúp ta chân chính nhìn nhận lại bản thân, tìm ra thứ mà mình hứng thú, cũng tìm ra phương hướng mà ta nguyện dùng cả đời mình để phấn đấu.”
“Cho tới bây giờ, ta vô cùng biết ơn cuộc bình chọn nhân viên ưu tú và quỹ Ước Mơ.”
“Đây không chỉ là một quỹ khởi nghiệp, nó còn giúp ta hiểu rõ hơn về bản thân mình. Có thể nói, nếu không có cuộc bình chọn nhân viên ưu tú này thì sẽ không có ta, không có phòng làm việc Phi Hoàng, cùng với ‘Cuộc sống thường ngày của tổng giám đốc Bùi’, ‘Phá kén thành bướm’ và một loạt các tác phẩm video xuất sắc khác.”
……
Bùi Khiêm càng nghe càng cảm thấy cuộc phỏng vấn này có gì đó sai sai.
Quả thật bản thân Bùi Khiêm không được nhắc đến trong toàn bộ cuộc phỏng vấn này, ngoại trừ tên của đoạn video ngắn ‘Cuộc sống thường ngày của tổng giám đốc Bùi’ ra, từ ‘tổng giám đốc Bùi’ không hề xuất hiện nữa.
Nhưng trong những gì Hoàng Tư Bác nói, rõ ràng tồn tại một “người vô hình”!
Là ai đã từ chối lão Lưu giàu kinh nghiệm trong buổi phỏng vấn, tuyển chọn một Hoàng Tư Bác với lý lịch không xuất sắc?
Là ai trực tiếp cho Hoàng Tư Bác gấp đôi tiền lương?
Đằng Đạt có một môi trường làm việc rất tốt, đó là nhờ ai?
Hoàng Tư Bác ngay từ đầu đã không hiểu ba yêu cầu kia của ‘Pháo Đài Trên Biển’, vậy rốt cuộc ai là người đã nghĩ ra nó?
Là ai bỏ tiền cho quỹ Ước Mơ, để Hoàng Tư Bác rời khỏi Game Đằng Đạt rồi thành lập phòng làm việc Phi Hoàng?