Rõ ràng đằng sau hàng loạt câu hỏi này, tất cả đều mơ hồ hướng về một người.
Ông chủ phía sau Đằng Đạt!
Cũng chính là bản thân Bùi Khiêm.
Mặc dù không có một lời nào nói về Bùi Khiêm trong toàn bộ cuộc phỏng vấn này, thế nhưng thông qua phương thức “khoảng trắng”, khán giả có thể cảm nhận được rằng có một sự tồn tại nào đó đã ảnh hưởng đến Hoàng Tư Bác, đóng một vai trò rất quan trọng trong quá trình trưởng thành của hắn.
Vai trò này được gọi là “chỉ đường dẫn lối”!
Bài phỏng vấn này sẽ để lại cho người nghe ấn tượng như vậy.
Hoàng Tư Bác đúng là một nhân tài, hắn tuổi còn trẻ, nhưng có thể hoàn thành rất nhiều dự án liên tiếp, bất kể là làm game hay làm video ngắn, hắn đều có thể tạo nên tên tuổi cho mình.
Nhưng mà, một nhân tài như vậy, vốn dĩ đã từng bị mai một.
Nếu như không có “người vô hình” làm Bá Nhạc khai quật Hoàng Tư Bác, đồng thời vạch ra một con đường đi rõ ràng cho hắn, tài năng của Hoàng Tư Bác rất có thể sẽ bị chôn vùi, chí ít là không được như bây giờ, chỉ một năm ngắn ngủi đã tỏa sáng và nổi tiếng đến mức này.
Hơn nữa rất có thể sẽ giống như “thiên lý mã vào tay nô lệ thì chỉ có thể chết trong chuồng, bõ công chạy nghìn dặm đường”.
Có câu nói, thiên lý mã dễ gặp, mà Bá Nhạc thì khó cầu.
Việc Hoàng Tư Bác có thể đạt được thành tích xuất sắc như vậy thực sự chứng tỏ hắn là một con tuấn mã.
Nhưng nội dung phỏng vấn càng chứng tỏ tầm quan trọng của Bá Nhạc!
Bùi Khiêm cảm thấy trên đầu túa mồ hôi lạnh.
Hình như có gì đó không đúng lắm!
Hai người kia một xướng một họa, phối hợp vô cùng ăn ý!
Bùi Khiêm vốn tưởng rằng Hoàng Tư Bác sẽ nhân cơ hội này để lộ mặt khoe khoang thành tích của mình trước các ký giả, sẽ không nhắc một lời nào về tổng giám đốc Bùi.
Tuy nhiên, Bùi Khiêm chỉ đúng một nửa.
Hoàng Tư Bác hoàn toàn không nhắc tới đối tổng giám đốc Bùi, nhưng mà tất cả các chiến công mà hắn nói đều thuộc về tổng giám đốc Bùi!
Hiệu quả của cách nói này còn rõ ràng hơn cả lời khoe khoang trực tiếp.
Bùi Khiêm vội vàng xem tiếp.
...
Nhân viên thứ hai được phỏng vấn là Bao Húc.
Lý lịch của Bao Húc cũng được viết ra sẵn như trước, từ một thiếu niên nghiện Internet ban đầu, thiết kế ý tưởng game “Pháo Đài Trên Biển” rồi đến điều chỉnh chi tiết cho nhiều các game khác nhau, Bao Húc đã trở thành nhân vật Định Hải Thần Châm của Game Đằng Đạt.
Trong nội dung phỏng vấn, tuy rằng hoàn toàn khác với góc độ phỏng vấn Hoàng Tư Bác, nhưng cảm giác đều giống nhau!
“Ta nghe nói trong mắt mọi người, ngươi đã từng là một thiếu niên nghiện game, quanh năm sống ở quán net. Đây có phải là nói quá hay không, hay là ...” Hạ Giang hỏi.
Bao Húc ngượng ngùng cười: “Đây là sự thật, không hề nói quá chút nào.”
“Ta đã từng sống trong quán net từ cuối đông sang đầu xuân rồi đến mùa hè, bốn năm tháng trời, không hề quay lại phòng trọ của mình lần nào.”
“Mọi người trong quán cà phê Internet đã thay quần đùi và áo tay ngắn, còn ta vẫn mặc áo len và quần dài.”
Hạ Giang trợn to hai mắt, tỏ vẻ hoài nghi: “Vậy ngươi tắm rửa như thế nào?”
Bao Húc lắc đầu: “Không tắm.”
“Đánh răng?”
“Không đánh răng, cùng lắm là đến phòng vệ sinh của quán net rửa mặt, súc miệng.”
“Buồn ngủ thì làm sao?”
“Buổi tối sẽ ghép mấy cái cái ghế của quán net lại ngủ một giấc, ban ngày buồn ngủ thì dựa vào ghế chợp mắt một chút.”
“Phí Internet và sinh hoạt phí thì thế nào?”
“Ta ở trên mạng giúp người ta thăng cấp, mua bán các trang bị, bình thường trừ phí Internet ra thì không có gì cần chi tiêu, đói thì ăn bát mì tôm đối phó, thật sự đói chịu không nổi thì đặt món gì đó ngon ngon một chút để người ta giao đến, số tiền kia miễn cưỡng cũng đủ.”
Vẻ mặt Hạ Giang sửng sốt không nói nên lời: “Vậy thì, vấn đề vệ sinh cá nhân và sức khỏe thể chất của ngươi, sợ là ...”
Bao Húc vừa cười cười: “Vô cùng tệ hại. Nhưng mà khi đó thật ra ta cũng không có để ý đến những thứ đó.”
“Thời gian gần đây, ta cũng thấy nhiều thông tin về vụ đột tử ở các quán Internet. Giờ nghĩ lại, ta không bị đột tử, có thể nói là quá may mắn.”
Hạ Giang tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy lý do gì mà mình rơi vào tình trạng cuộc sống như vậy?”
“Có phải cái gọi là ‘nghiện Internet’ không?”
Bao Húc im lặng một lúc, sau đó trả lời: “Phần nhiều là mờ mịt với tương lai và mất đi mục tiêu sống.”
“Khi đó trừ việc lên Internet chơi game, không có gì khác có thể kích thích ta. Ta không có hứng thú với những thứ khác. Ngay cả khi bước ra khỏi quán cà phê Internet, ta cũng chẳng có nơi nào để đi. Theo thời gian, nó trở thành một vòng luẩn quẩn…”
“Bây giờ nhớ lại, nếu tình trạng đó còn tiếp diễn, có lẽ ta cũng sớm đã chẳng còn ra hình người nữa rồi.”
Hạ Giang kịp thời hỏi: “Vậy mọi chuyện thay đổi như thế nào?”
Bao Húc nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Có người tìm thấy ta trong quán cà phê Internet, sau đó nhờ ta cùng thiết kế một game.”
“Lúc mới bắt đầu ta không tin, nhưng mà hắn vô cùng có thành ý, trực tiếp ném cho ta 500 đồng, nói cho ta biết công ty có máy tính cao cấp với hai màn hình, có thể thoải mái chơi game.”
“500 đồng cũng không nhiều, nhưng... đó là lần đầu tiên ta cảm thấy mình được coi trọng và đánh giá cao. Khi đó, ta cảm thấy mình không phải là một kẻ vô dụng chỉ biết chơi game.”
“Thế nên, ta bước ra khỏi quán net.”
“Chẳng qua lúc đó ta không nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ thay đổi vì chuyện này.”
Hạ Giang lại hỏi: “Ngươi cũng là một nhân viên kỳ cựu rất giỏi trong Game Đằng Đạt, nghe nói hình như ngươi đã hai lần giành được vị trí thứ hai trong cuộc bình chọn ‘nhân viên xuất sắc nhất’, phần thưởng là một tháng đi du lịch nghỉ dưỡng có lương. Vậy ngươi cảm thấy thế nào về phần thưởng như vậy?”
Bao Húc cười khổ: “Ta cảm thấy rất hối hận.”
Hạ Giang sửng sốt: “Hối hận?”
Bao Húc gật đầu: “Đúng vậy, hối hận vì đã được chọn.”
Hạ Giang không nhịn được cười: “Thật sự rất khó hiểu. Ta cảm thấy hầu hết mọi người đều sẽ vui đến mức cười phá lên nếu như có cơ hội như du lịch mà vẫn có lương?”