Thế nhưng lại không phải như vậy.
Phần thưởng đặc biệt mà Bùi Khiêm nghĩ đến không phải là phần thưởng vật chất, mà là sự điều chỉnh đơn giản các quy tắc hiện có của hệ thống.
Nhưng mà bây giờ chỉ đành buông bỏ suy nghĩ đó vậy.
“À, có nghĩa là trong mỗi chu kỳ, ta có thể nhận được một khoản tiền cố định để sử dụng cho các hoạt động từ thiện?”
“Chuyện tốt mà!”
Bùi Khiêm hiểu rất rõ, bất kỳ lĩnh vực đốt tiền nào cũng đều vô cùng trân quý!
Rất nhiều lần trước đây, chính bởi vì đã vắt óc mà cũng không nghĩ ra cách tiêu sạch mấy triệu, cho nên hắn mới không thể thua lỗ được.
Nhưng lần này, hệ thống quy định một nửa số tiền ban đầu của quỹ hệ thống có thể sử dụng cho mục đích từ thiện.
Đơn giản mà nói, giả sử số vốn khởi điểm cho chu kỳ tiếp theo là mười triệu, vậy thì Bùi Khiêm có thể lấy năm triệu ra để làm từ thiện.
Đó là một khoản tiền rất lớn!
Làm như vậy, Bùi Khiêm tương đương với việc có thêm một cơ hội để tiêu tiền, giảm bớt gánh nặng tận năm triệu cho chu kỳ tiếp tiếp theo.
Nhưng các quy tắc khác vẫn không thay đổi, Bùi Khiêm vẫn phải đảm bảo chuỗi vốn của công ty không bị đứt đoạn, trên cơ bản thì càng lỗ càng tốt.
Chẳng qua phần thưởng mới này không có hiệu lực ngay lập tức, mà cần phải đợi “nâng cấp hệ thống”.
Màn hình hệ thống của Bùi Khiêm lại tiếp tục hiển thị.
“Thời gian kết toán lần sau: Sau 150 ngày”
“Sắp bổ sung quỹ hệ thống, kim ngạch mục tiêu: 10 triệu”
“Quỹ hệ thống 4,06 triệu đang được thêm vào…”
“Quỹ hệ thống bổ sung xong.”
“Quỹ hệ thống: 10 triệu + 840 nghìn”
“Tài sản cố định: Biệt thự thương mại sơn trang Minh Vân (8,46 triệu)”
“Tài sản cá nhân: 1,83 triệu”
“Trước khi bước vào chu kỳ kết toán tiếp theo, hệ thống sẽ được cập nhật và nâng cấp, ký chủ vui lòng đọc nội dung cập nhật cẩn thận.”
Chắc chắn đây là một hệ thống có trách nhiệm.
Bùi Khiêm bắt đầu quan sát cái gọi là “nội dung cập nhật hệ thống”.
‘Xem xét quy mô công nghiệp của tập đoàn Đằng Đạt, hạn ngạch quỹ hệ thống, tài sản cá nhân của ký chủ và các yếu tố khác, hệ thống có thể được cập nhật và nâng cấp lên phiên bản 2.0.’
‘Chịu ảnh hưởng từ hiệu ứng Matthew, tỷ lệ chuyển hóa lãi lỗ ban đầu sẽ được điều chỉnh.’
‘Ví dụ tỷ lệ chuyển hóa lợi nhuận ban đầu là 100:1, tỷ lệ chuyển hóa thua lỗ là 1:1’
‘Sau khi điều chỉnh, tỷ lệ chuyển hóa lợi nhuận là 1000:1, tỷ lệ chuyển hóa thua lỗ là 10:1’
‘Để đền bù cho ký chủ, sau khi nâng cấp hệ thống lên phiên bản 2.0, ký chủ sẽ nhận được các quyền lợi sau:’
‘1. Khi giá trị chuyển đổi tài phú trong mỗi đợt đạt hơn hai trăm nghìn, ký chủ sẽ nhận được một phần thưởng bí ẩn theo quy tắc của hệ thống.’
‘2. Một tuần trước khi kết toán, nếu như có sản phẩm chưa được công bố thì vẫn có thể kết toán. Tuy nhiên, trong mỗi chu kỳ chỉ có nhiều nhất một sản phẩm như vậy, hơn nữa phải bắt buộc phải công bố trước chu kỳ kết toán lần sau.’
“Hả????”
Bùi Khiêm hoang mang, ngay từ cái liếc mắt đầu tiên đã thấy tỷ lệ thay đổi khiến lòng người tan nát!
Cái quái gì đây!
Hắn đọc kỹ lại nội dung cập nhật một lượt.
Dĩ nhiên Bùi Khiêm biết “hiệu ứng Matthew” là gì, đơn giản mà nói thì chính là: bất kỳ cá nhân, nhóm người hay khu vực nào, sau khi đạt được thành công và tiến bộ ở một khía cạnh nào đó (như tiền bạc, danh tiếng, địa vị…), đều sẽ tạo ra một lợi thế tích lũy, có nhiều cơ hội đạt được thành công và tiến bộ lớn hơn nữa.
Khi mở rộng sang kinh tế học, hiệu ứng này còn phản ánh hiện tượng “kẻ thắng ăn tất” của việc phân phối thu nhập không công bằng trong kinh tế học.
Nói một cách đơn giản, hiệu ứng Matthew chính là “người giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo”.
Hệ thống cho rằng, xem xét quy mô công nghiệp của tập đoàn Đằng Đạt, hạn ngạch quỹ hệ thống, tài sản cá nhân và các yếu tố khác, sau khi chịu ảnh hưởng bởi hiệu ứng Matthew, khó khăn trong việc lãi hoặc lỗ đã giảm đi rất nhiều so với giai đoạn trước.
Thế nên, hệ thống muốn điều chỉnh tỷ lệ chuyển đổi tài phú.
Bùi Khiêm không nói nên lời.
“Cmn! Hệ thống keo kiệt!”
“Ta vất vả lắm mới kiếm được chút hời từ ngươi! Tổng cộng chỉ có hơn một triệu thôi!”
“Để cho ta kiếm thêm một triệu nữa cũng không được sao! Keo kiệt!”
Nhưng mà Bùi Khiêm cũng hiểu rất rõ, sự điều chỉnh này sớm muộn gì cũng đến.
Khi quy mô sản nghiệp càng lúc càng lớn, cả lãi và lỗ sẽ tăng theo cấp số nhân.
Dùng năm mươi nghìn quỹ hệ thống kiếm được một triệu, hay là dùng mười triệu quỹ hệ thống kiếm được một triệu, độ khó này tuyệt đối khác nhau một trời một vực.
Hiển nhiên hệ thống không hề có ý giảm độ khó xuống.
Song hệ thống này cũng khá trượng nghĩa, sau khi điều chỉnh hệ thống chuyển đổi tài phú xong thì cũng cung cấp một số lợi ích xem như đền bù.
Phần thưởng hệ thống mà Bùi Khiêm nhận được lần này có thể quyên góp một phần làm từ thiện, có thể nói là rất hữu ích.
Mà sau khi nâng cấp hệ thống, phần thưởng tương tự sẽ trở thành phần thưởng thường xuyên, có thể nhận được trong mỗi đợt kết toán.
Đồng thời, yêu cầu của hệ thống về kết toán cũng đã khá rộng lương, tương đương với việc Bùi Khiêm có thể kéo dài việc nghiên cứu phát triển sản phẩm trong một chu kỳ thành hai chu kỳ kết toán.
Điều này thoạt nhìn không có gì, nhưng trên thực tế ý nghĩa vô cùng to lớn!
Trước mắt, trên cơ bản một chu kỳ kết toán kéo dài khoảng bốn đến năm tháng, dù trong chu kỳ có một sản phẩm nào chưa ra mắt thì cũng sẽ không ảnh hưởng kết toán, vậy thì Bùi Khiêm có thể tiếp tục đốt tiền vào việc nghiên cứu sản phẩm này, tạo ra tình trạng thua lỗ, miễn là đảm bảo trong chu kỳ kết toán tiếp theo, sản phẩm có thể được phát hành là được.
Mà tới chu kỳ tiếp theo lại có thể đổi sang đốt tiền vào một sản phẩm khác.
Có thể nói, độ khó của việc thua lỗ đã được giảm mạnh!
Bùi Khiêm suy nghĩ thêm vài phút rồi đưa ra quyết định dứt khoát.
“Nâng cấp.”
“Hệ thống chuẩn chỉnh giới thiệu quy tắc cho ta, nhưng sau khi nghĩ lại, hình như nó cũng chẳng cho ta quyền lựa chọn thì phải…”