Người ta có câu, có những việc chưa từng làm nhưng chắc chắn đều đã từng nhìn qua, dù rằng không hiểu gì về nghiệp vụ điện thoại đi chăng nữa, song mưa dầm thấm đất, Lâm Vãn vẫn thích hợp với công việc này hơn những nhân viên cũ khác.
Lâm Vãn do dự: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, ta sẽ suy nghĩ kỹ chuyện này. Nhưng mà khoảng thời gian này, ngươi vẫn nên tìm người thích hợp hơn đi, tốt nhất là có thể tìm được nhân tài thích hợp ta.”
Bùi Khiêm gật đầu: “Được.”
Hiển nhiên thái độ của Lâm Vãn đã thỏa hiệp hơn, đồng ý chỉ là vấn đề thời gian nữa thôi.
Bùi Khiêm suy nghĩ, đến lúc đó tùy tiện tìm một người trong nghề hiểu biết một chút về nghiệp vụ điện thoại làm trợ thủ cho nàng, sau đó chắc hẳn tổ hợp này sẽ khiến nghiệp vụ điện thoại trở nên thua lỗ!
Vấn đề chỉ là cụ thể tìm ai làm cấp dưới cho Lâm Vãn đây...
Điều này thì phải suy tính kỹ hơn.
Lỡ như tìm được một người có năng lực cực kỳ giỏi, nâng Lâm Vãn lên, vậy thì xảy ra chuyện lớn rồi.
“Vậy thì, tổng giám đốc Bùi, ta đi gọi Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân tới, ngươi dặn dò sơ qua về phương án của game kinh dị với bọn họ được không?” Lâm Vãn hỏi.
Bùi Khiêm vội vàng lắc đầu: “Không.”
“Giai đoạn đầu các ngươi tự cân nhắc trước, ta không muốn hạn chế tư duy của các ngươi.”
“Đợi sau khi các ngươi có ý tưởng chung, ta sẽ cho thêm vài ý kiến.”
Bùi Khiêm rất không tín nhiệm ý tưởng thiết kế của bản thân mình.
Lỡ như hắn lại nghĩ ra một phương pháp khiến game hot lên một cách khó hiểu, vậy thì phải làm sao?
Nhưng cũng không thể hoàn toàn chẳng ngó ngàng tới.
Bùi Khiêm suy nghĩ, để đám người Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân nghĩ phương pháp trước, sau đó bản thân “chỉ điểm” làm ngược lại, vậy thì có thể hạn chế tối đa đảm bảo game này không kiếm ra tiền.
“Được rồi, các ngươi làm trước đi, sau một thời gian nữa ta lại đến.”
Bùi Khiêm đứng dậy rời đi.
Sau khi rời khỏi Game Thương Dương, Bùi Khiêm về Đằng Đạt.
Vẫn còn nhiều việc phải từ từ sắp xếp.
Ngoài chuyện Game Thương Dương và Lâm Vãn ra, điều khiến Bùi Khiêm đau đầu nhất chính là, game tiếp theo của bộ phận game bên phía Đằng Đạt nên làm gì?
Đến giờ, Bùi Khiêm thật sự có cảm giác sức cùng lực kiệt, à không, bất lực.
Từ “Pháo Đài Trên Biển” đến “Người Chế Tác Trò Chơi”, rồi đến “Quay Đầu Là Bờ”, Bùi Khiêm đã không ngừng để bộ phận game của Đằng Đạt chế tác các loại hình game mới, đã đổi giám đốc kế hoạch ba lần rồi.
Nhưng có thể thế nào đây?
Không có tác dụng!
Hình như đổi kiểu gì thì cũng không hiệu quả!
Bùi Khiêm muốn làm game kinh dị để lỗ một khoản tiền, nhưng hắn không dám giao nhiệm vụ này cho Đằng Đạt.
Chỉ có thể giao cho Game Thương Dương không có kinh nghiệm nghiên cứu phát triển game một người chơi, Bùi Khiêm mới có thể yên tâm đôi chút.
Nhưng vấn đề bây giờ là mấy người bên Đằng Đạt, bảo bọn họ làm gì đây?
Dù làm game một người chơi hay game trực tuyến, đám người này cũng có kinh nghiệm game thành công tương ứng, làm nữa thì khả năng thành công vẫn trên năm mươi phần trăm hệt như trước, nghĩ kiểu gì cũng không được.
Nếu không thì cho tất cả nhân viên nghỉ có lương thì sao?
Nhưng lại không có lý do gì ổn, dù sao thì để tạo lỗ trong chu kỳ trước, hắn đã kéo tất cả phúc lợi của nhân viên lên tối đa rồi, khó mà thêm nữa.
Bùi Khiêm càng nghĩ càng mơ hồ, nghĩ cả buổi trời cũng không tìm được cách giải quyết nào ra hồn.
Hắn chỉ đành tiện tay mở Ailidao, bắt đầu cày phim.
Xem một lúc thì có người gõ cửa.
Bùi Khiêm ngẩng đầu lên nhìn, là Hoàng Tư Bác đến.
“Tổng giám đốc Bùi, ta có tin tốt muốn chia sẻ với ngươi!”
Tay Bùi Khiêm thoáng run lên, bị ba chữ “tin tức tốt” dọa hú hồn.
Cái tên này lại đâm sau lưng gì ta nữa rồi!
Nhưng hắn lại thay đổi suy nghĩ, không đúng, đã kết toán rồi!
Kết toán rồi ta sợ gì nữa!
Tâm lý Bùi Khiêm chợt vững hẳn, lộ ra nụ cười thản nhiên: “Ừm? Tin tốt gì? Liên quan đến ‘Một ngày của nhà phát minh lớn’ sao?”
Hoàng Tư Bác trông có vẻ hơi phấn khích, nói: “Đúng vậy, tổng giám đốc Bùi, cuối cùng ‘Một ngày của nhà phát minh lớn’ cũng chuyển lỗ thành lãi rồi!”
Bùi Khiêm hơi bất ngờ.
Chương trình này cũng có thể chuyển từ lỗ thành lãi sao?
Không phải Bùi Khiêm coi thường chương trình này, quan trọng là chương trình này rất kén người xem.
Tuy phòng làm việc Phi Hoàng quay video ngắn, song lúc nào cũng duy trì thái độ cầu tiến, dù là trang phục, hóa trang, đạo cụ, cắt ghép hậu kỳ hay diễn viên thì chi phí đều không rẻ, thuộc kiểu có kinh phí khá cao trong phim chiếu mạng.
Mà chương trình “Một ngày của nhà phát minh lớn” này rất khó nhận chèn quảng cáo.
Nếu là chỉ đơn thuần là chèn quảng cáo, không suy xét đến hiệu quả chương trình thì dễ nói rồi.
Nhưng nhân viên của phòng làm việc Phi Hoàng dựa theo yêu cầu của tổng giám đốc Bùi để chế tác video, không nhận quảng cáo làm hiệu quả chương trình kém, nên thường sau nhiều tập, khó khăn lắm mới nhận được vài hợp đồng chèn quảng cáo phù hợp.
Với lại, đạo cụ dùng trong chương trình “Một ngày của nhà phát minh lớn” đều là thứ cực kỳ vô dụng.
Dù nhà sản xuất tìm đến tận nơi cũng khó lòng đạt được hiệu quả “kích bán hàng”, mà còn có tác dụng đuổi khách hàng.
Ví dụ như máy giặt quần áo cầm tay ở kỳ một, trên thị trường thật sự có sản phẩm thế này, nhưng sau khi xem xong lại khuyên người tiêu dùng vốn muốn mua thứ này thử hãy chạy ngay đi.
Tới đến nay, “Một ngày của nhà phát minh lớn” đã ổn định hơn hai tháng rồi, bây giờ đã quay đến kỳ thứ mười hai rồi.
Tuy hình thành lượng người xem cố định khổng lồ, song từ đầu tới cuối vẫn không có cách kiếm tiền ổn thỏa, chỉ dựa vào kế hoạch khuyến khích click vào video của của Ailidao thì vốn không đủ ăn.
Cho nên Bùi Khiêm khó hiểu, sao chương trình thế này có thể biến lỗ thành lãi?
Ailidao chi ra số tiền lớn để mua phát sóng độc quyền?
Hay nhận được hợp đồng chèn quảng cáo vào video liên tục?
Hoàng Tư Bác mỉm cười đưa điện thoại cho Bùi Khiêm.
Bùi Khiêm cầm lấy xem thử, trên đó là một cửa hàng online!