“Ví dụ như giao hàng miễn phí. Khi điện thoại của khách hàng hỏng, nếu như ở Kinh Châu thì nhân viên bên chúng ta sẽ giao điện thoại mới đến tận nhà, chuyển dữ liệu tại chỗ, thu hồi điện thoại cũ, tặng kèm thêm chút quà nhỏ, bồi thường xin lỗi ngay và luôn.”
“Nếu ở nơi khác, chúng ta sẽ hợp tác với bưu cục và công ty chuyển phát nhanh khác, nhân viên chuyển phát nhanh đến tận nơi chuyển dữ liệu, thu hồi điện thoại cũ về.”
“Hoặc cầm điện thoại này, mỗi tháng có thể đến quán cà phê Internet Netfish lên mạng miễn phí mấy tiếng.”
“Tóm lại, thêm nhiều dịch vụ kèm theo vào, để điện thoại xứng với giá tiền của nó.”
Bùi Khiêm cân nhắc, hệ thống đã quy định rồi, điện thoại phải xứng giá tiền của nó, thế thì thêm công nghệ tương đối đắt từ chuỗi cung ứng vào, sau đó cung cấp dịch vụ kèm theo không mang lại quá nhiều hiệu quả, chí ít qua mặt hệ thống cũng không thành vấn đề.
Thường Hữu nhìn tổng giám đốc Bùi, ngoài vẻ nghi ngờ và hoang mang ra, trong mắt hắn còn có chút kính phục.
Nhiều vấn đề thế này đã được giải quyết trong chớp nhoáng?
Đương nhiên, không thể nói trước cách giải quyết này có được hay không, có thành công hay không, nhưng nghe có vẻ chí ít cũng có cách giải quyết.
Thường Hữu ngẫm nghĩ, trong lòng đột nhiên thoáng ngạc nhiên, nghĩ thầm: “Thường Hữu ơi Thường Hữu, sao ngươi lại bất tri bất giác trở thành loại người ngươi ghét nhất rồi?”
Hắn nhớ lại tình cảnh khi còn ở khoa học kỹ thuật Hồng Trình.
Lúc đó hắn vẫn luôn cố gắng thuyết phục ông chủ của khoa học kỹ thuật Hồng Trình, nên áp dụng kỹ thuật mới, nâng cao giá điện thoại, đừng chìm đắm trong thị trường tầm thấp nữa.
Nhưng ông chủ và những cấp cao khác của khoa học kỹ thuật Hồng Trình vẫn luôn dùng các vấn đề khác để làm cho có lệ.
Ví dụ như “không làm thương hiệu cao cấp “, “khách hàng không chấp nhận”, “tỷ lệ sản phẩm đạt chuẩn không đảm bảo”, “làm thế này không ổn định”, ngày nào hắn cũng nghe.
Lúc đó hắn vô cùng tức giận, mấy vấn đề này quả thật tồn tại, nhưng cũng không thể không làm vì mấy vấn đề đó được, phải cố gắng giải quyết chứ!
Mà bây giờ đối diện với tổng giám đốc Bùi, đột nhiên Thường Hữu phát hiện hai người đổi vai rồi.
Bản thân hắn vẫn luôn đưa ra vấn đề.
Mà tổng giám đốc Bùi lại đang liên tục giải quyết vấn đề!
“Thường Hữu ơi Thường Hữu, ngươi cứ mãi trốn tránh vấn đề thế này, đùn đẩy trách nhiệm, có xứng đáng với sự tín nhiệm của tổng giám đốc Bùi đối với ngươi không?”
Sau khi tự hỏi như vậy, Thường Hữu quyết tâm: “Vâng, tổng giám đốc Bùi! Ta cảm thấy phương án này được lắm!”
“Ta nhất định sẽ hết lòng hết sức làm chuyện này thật tốt!”
“Nhưng… tổng giám đốc Bùi, ta có một yêu cầu quá đáng.”
Bùi Khiêm gật đầu: “Nói đi đừng ngại.”
Thường Hữu nói: “Ban đầu, lúc ở khoa học kỹ thuật Hồng Trình, ta có một nhóm anh em. Sau này công ty đóng cửa, bọn họ có người ở nhà tìm việc, có người nhảy sang công ty khác, thỉnh thoảng bọn ta vẫn liên lạc qua lại.”
“Nếu ngươi không phiền, ta có thể đào bọn họ sang đây không? Tổng giám đốc Bùi, ngươi yên tâm, lương của bọn họ không cao lắm!”
Hả?
Bùi Khiêm nghe tới đây thì hai mắt sáng rực.
Đó chẳng phải là đội ngũ trong mơ đã lật đổ khoa học kỹ thuật Hồng Trình sao?
Vừa khéo, đỡ tốn công ta tuyển người!
Bùi Khiêm biết rõ, bây giờ Thường Hữu không được người trong giới yêu thích lắm.
Nhưng công ty khoa học kỹ thuật mới thành lập này, nói kiểu gì cũng là công ty con của Đằng Đạt, dưới danh nghĩa của Đằng Đạt.
Thường Hữu tuyển người dưới danh nghĩa của Đằng Đạt, các tay lão làng trong ngành không phục hắn, nói không chừng cũng sẽ nể mặt Đằng Đạt mà tham gia vào.
Nếu trong đó có mấy nhân vật đỉnh của chóp thật, dẫn dắt nghiệp vụ này phát triển thì sao?
Bây giờ thấy Thường Hữu định tập hợp đội ngũ ước mơ hủy diệt khoa học kỹ thuật Hồng Trình, Bùi Khiêm mừng gần chết.
“Không sao đâu!”
“Muốn tuyển ai là chuyện của ngươi, ta sẽ không can thiệp vào.”
“Nhưng có một điều ta phải nói rõ, mấy anh em của ngươi đến Kinh Châu làm việc thì chắc chắn không thể bạc đãi bọn họ, ai nấy phải đều được trả đủ tiền chuyển nhà và tiền nhà ở!”
“Về tiền lương thì cũng không thể để các anh em chịu thiệt, chí ít phải trả thêm 30% lương ban đầu!”
“Đợi làm ra được sản phẩm, dù lượng tiêu thụ thế nào, đãi ngộ phúc lợi và thưởng đều giống như công ty mẹ Đằng Đạt, không thể thiếu một đồng!”
Bàn tay Thường Hữu hơi run run, vừa phấn khởi vừa cảm động.
Thế nghĩa là sao?
Nghĩa là ông chủ tín nhiệm ta tuyệt đối!
Quyền quan trọng như quyền bổ miễn nhiệm nhân sự thế này mà ông chủ nói giao là giao, vậy thì chẳng phải là rất xem trọng tài năng của mình, có thể yên tâm rồi đúng không?
Vốn dĩ Thường Hữu cảm thấy, áp lực nghiên cứu phát triển rất lớn, nhiều kỹ thuật mới chưa hoàn chỉnh như thế, dù chỉ lắp ráp đơn giản thôi cũng tồn tại rất nhiều khó khăn.
Nhưng bây giờ, có các anh em cùng nhau cố gắng trước đó, nhiều hạng mục đã nghiên cứu được một nữa nhưng bị ép hủy bỏ lại có thể tiếp tục làm rồi.
Với lại, tổng giám đốc Bùi tín nhiệm như vậy, dù mấy khó khăn có đau đầu đến mấy ta cũng phải giải quyết!
Bùi Khiêm lại nghĩ ra vấn đề gì đó, cảm thấy nên dặn dò rõ ràng trước.
“Phó giám đốc Thường, còn một chuyện nữa.”
“Tuy ngươi phụ trách tất cả nghiệp vụ của công ty mới này, nhưng bên Đằng Đạt sẽ có một giám đốc, xét về chức vụ thực tế thì nàng trên ngươi nửa cấp.”
“Thế nhưng ngươi nhất định phải có chính kiến của mình. Nếu ý kiến của ngươi và nàng có mâu thuẫn, ngươi có thể nói với ta, ta sẽ đến hoà giải, hiểu không?”
Bùi Khiêm cũng không quên mục tiêu quan trọng thứ hai của nghiệp vụ điện thoại.
Đó chính là để Lâm Vãn về thừa kế gia sản.
Lâm Vãn không quản lý nghiệp vụ điện thoại, khi nghiệp vụ điện thoại thất bại thật thì lòng tin của Lâm Vãn cũng không bị đả kích gì.
Cho nên hắn phải để Lâm Vãn làm người tổng phụ trách trên danh nghĩa cho nghiệp vụ điện thoại.
Mục tiêu cuối cùng chính là để Lâm Vãn quản lý nghiệp vụ điện thoại, nhưng lại không thể để nàng nhúng tay quá nhiều, tốt nhất là sau khi thất bại có thể khiến Lâm Vãn cảm thấy bản thân mình nên gánh mọi trách nhiệm, đây là tình huống hoàn hảo nhất.