Tắt máy xong, Bùi Khiêm và Chu Tiêu Sách thảo luận vấn đề kịch bản tiếp.
Chu Tiêu Sách do dự nói: “Tổng giám đốc Bùi, ta vẫn còn một vấn đề chưa xác định.”
“Chắc ngươi cũng để ý thấy, tên nhân vật trong kịch bản này đều chưa được xác định, bởi vì bọn ta cũng chưa biết được vai chính trong câu chuyện này là người phương Đông hay người phương Tây?”
“Hình như trong cốt truyện của ngươi chỉ nói đây là một thế giới tương lai, nhưng không nói đến tin tức nào khác như quốc gia.”
Bùi Khiêm gật đầu, ừm, đây là vấn đề thật.
“Nếu đã là chuyện xảy ra ở thế giới tương lai, vậy thì chắc chắn phải làm lu mờ yếu tố quốc gia.”
“Vả lại, câu chuyện này không thể xảy ra ở nước chúng ta.”
“Nhân vật, bối cảnh… trong phim đều dùng tiếng Anh, lời thoại cũng dùng tiếng Anh.”
“Vai chính cũng tìm người nước ngoài, nếu không tìm được người thích hợp thì tìm diễn viên Trung Quốc nói tiếng Anh tốt, không cần nói rõ thân phận trong phim, đương nhiên người xem sẽ tự hiểu, đây là người gốc Hoa.”
Bùi Khiêm cảm thấy, diễn viên nước ngoài chắc chắn sẽ đắt hơn diễn viên trong nước!
Nếu như có thể tiêu nhiều tiền hơn, thế thì chắc chắn không thể bỏ qua.
Chu Tiêu Sách vội gật đầu: “Đúng, tổng giám đốc Bùi, ta cũng nghĩ vậy.”
“Nhưng có khả năng sẽ gặp vấn đề, đó là… chúng ta khó tìm được diễn viên nổi tiếng nước ngoài, thậm chí diễn viên bình thường có tiếng cũng rất khó.”
“Dù sao thì đây cũng là lần đầu phòng làm việc Phi Hoàng quay phim điện ảnh chiến rạp thế này, vốn không có danh tiếng gì ở nước ngoài, dù có tiền thì e rằng cũng khó mời mấy diễn viên có tiếng vượt biển đến Kinh Châu…”
“Cho nên, vấn đề diễn viên phụ thì dễ giải quyết, song vấn đề về diễn viên chính, nhất là nam chính và giám khảo… thì khá khó giải quyết.”
“Bởi vì cảnh diễn của hai người này rất nhiều, cũng có yêu cầu tương đối cao với kỹ năng diễn xuất.”
“Cho nên, ngươi xem thử xem, hai diễn viên này có thể tìm diễn viên trong nước được không?”
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ: “Được.”
“Có điều… không mời được diễn viên có tiếng nước ngoài, chẳng lẽ trong nước thì có thể sao?”
Chu Tiêu Sách hơi bất đắc dĩ mỉm cười: “Cũng chưa chắc.”
“Nhưng mà diễn viên trong nước thì cũng dễ liên lạc hơn, cơ hội cũng lớn hơn.”
Bùi Khiêm vốn định nói, tìm bừa mấy người mới còn theo học trong trường sân khấu điện ảnh làm vai chính cũng được, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người mới thì giá thấp, thù lao này cũng không thể trả nhiều.
Kiểu gì cũng phải tìm một hai người có độ hot cao, nếu không thì kiểu gì cũng không tiêu hết được số tiền lương dự tính cho diễn viên.
Có điều phải tìm ai? Đây lại là một vấn đề.
Đột nhiên Bùi Khiêm nghĩ đến một người.
Ta có biết một diễn viên trong nước, hơn nữa còn từng hợp tác rồi!
Chân Giò Trụng!
Từ sau lần làm đại ngôn cho “Chiến Ca Nhiệt Huyết”, Trương Tổ Đình bị bôi đen không ít, nhưng bị đôi đen quá lại thành ra hot, hơn nữa chuyện đó còn mang đến cho hắn rất nhiều lưu lượng, ngay cả bản thân hắn bây giờ cũng không chối bỏ cái tên “Chân Giò Trụng” nữa.
Đương nhiên Bùi Khiêm vẫn nhớ người bạn cũ này.
Lão Trương là bạn tốt của Đằng Đạt, không thể đối xử tệ với hắn, người ta nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, có chuyện tốt lương cao thế này, chắc chắn sẽ dành phần cho hắn trước.
Đến lúc đó, dù phim này có flop, có bị bôi đen, nhất định mọi người cũng mắng biên kịch.
Chỉ cần lão Trương làm tốt kỹ năng diễn xuất trong phim, chắc chắn người xem sẽ không bôi đen hắn.
Hơn nữa trong kịch bản có vai diễn vô cùng hợp với lão Trương, đó chính là tên giám khảo tệ bạc kia.
Bùi Khiêm càng nghĩ càng hợp, bèn nói: “Về phần diễn viên, ta cũng có thể giúp được.”
“Lát nữa ta sẽ liên lạc với Trương Tổ Đình, thử hỏi lịch trình của hắn, nếu như có thể, hắn sẽ nhận vai diễn giám khảo.”
“Vai chính thì… ngươi tìm thử xem, ta cũng sẽ tìm, có người thích hợp thì bàn bạc tiếp.”
Chu Tiêu Sách rất vui mừng: “Trương Tổ Đình? Nếu có thể là hắn thì đương nhiên quá tốt rồi. Người ta là diễn viên lão làng, chắc chắn kỹ năng diễn xuất không cần phải bàn cãi! Vả lại, trình độ tiếng Anh của hắn cũng khá tốt, trong quá trình quay có thể dùng toàn bộ là tiếng Anh!”
“Quả nhiên tổng giám đốc Bùi là người có mối quan hệ xã giao rộng rãi!”
Cùng lúc này, khoa học kỹ thuật OTTO.
Thương Hữu, Lâm Vãn vàn những thành viên cốt cán của công ty đều tụ tập ở phòng họp công ty, chuẩn bị bàn bạc phương hướng nghiên cứu phát triển sơ bộ của điện thoại.
Lâm Vãn vừa từ Game Thương Dương qua.
Việc nghiên cứu và phát triển của “Be Quiet” đang được tiến hành, Diệp Chi Chu, Vương Hiểu Tân và mấy nhà thiết kế khác đã đưa ra bản thảo thiết kế, công việc cơ bản như yêu cầu mỹ thuật cũng đang trong quá trình thúc tiến.
Vốn dĩ Lâm Vãn cũng không cần phụ trách công việc thế này, cho nên hôm nay có thể dành thời gian đến khoa học kỹ thuật OTTO một chuyến, xem xét vấn đề điện thoại mới.
Nhân viên khác trong công ty đang ngồi ngay ngắn, biểu cảm đúng mực, trông có vẻ vô cùng nghiêm túc.
Từ khoa học kỹ thuật Hồng Trình đến khoa học kỹ thuật OTTO, tuy vẫn làm công ăn lương, vẫn làm điện thoại, nhưng thái độ của mọi người lại thay đổi hết sức vi diệu.
Lúc ở khoa học kỹ thuật Hồng Trình, tuy Thường Hữu là phó giám đốc, nhưng cũng không có quyền nói chuyện quá nhiều.
Phó giám đốc cùng cấp với Thường Hữu có tận mấy người, huống chi còn có CEO bên trên.
Quan niệm của cấp cao bất đồng, đương nhiên không tránh được xích mích tranh cãi.
Thường Hữu là phó giám đốc còn không có tự do như vậy, huống chi đến mấy người anh em cấp dưới này.
Nhưng bây giờ, Thường Hữu được tổng giám đốc Bùi tín nhiệm, có thể quyết định phương hướng nghiên cứu và phát triển của sản phẩm này, quyền tự chủ tăng vọt.
Đương nhiên mấy người anh em này của hắn cũng không phải chịu uất ức như trước.
Với lại, công ty phá sản, mọi người tìm đường khác, bây giờ tụ tập lần nữa, đa số mọi người đều có cảm giác có hy vọng, điều này cũng khiến mọi người mang theo thái độ cảm kích.
Thương Hữu tắt máy, nói với mọi người: “Tổng giám đốc Bùi nói hắn còn có việc, không qua được, có gì chúng ta tự quyết.”
“Thế chúng ta bắt đầu thôi.”