Đã vậy thì cần gì phí sức…
Nếu phải mài giũa từng câu từng chữ như “Người Chế Tác Trò Chơi” kia thì tổng giám đốc Bùi sẽ mệt chết mất.
Cho nên, Bùi Khiêm định đến phòng làm việc Phi Hoàng xem thử, cưỡi ngựa xem hoa, có thể đưa ra chút “ý kiến” của mình, phản đối một cách tượng trưng cho xong chuyện.
Cái gọi là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên thế này không thể cưỡng cầu.
Bùi Khiêm đến văn phòng của phòng làm việc Phi Hoàng, hai người Hoàng Tư Bác và Chu Tiêu Sách đón hắn ở phòng tiếp khách.
Sau một thời gian dài phát triển, nhân viên biên chế của phòng làm việc Phi Hoàng đã tương đối đầy đủ, bao gồm đạo diễn, biên kịch, trợ lý sản xuất, hậu kỳ, cắt ghép, hiệu ứng đặc biệt... cả khu văn phòng trông có vẻ náo nhiệt, ai nấy đều đang chuẩn bị cho phim mới với khí thế ngất trời.
Đến phòng tiếp khách, Bùi Khiêm uống ngụm trà, chuyện đầu tiên là nhắc nhở Hoàng Tư Bác.
“Tuy rằng bây giờ phòng làm việc Phi Hoàng đang không ngừng phát triển, nhưng cũng không được quên tinh thần Đằng Đạt. Mọi người làm việc nhiệt tình là chuyện tốt, nhưng tuyệt đối không thể nhắm mắt làm ngơ trước vấn đề tăng ca được, biết không?”
Hoàng Tư Bác vội gật đầu: “Tổng giám đốc Bùi yên tâm, tất cả quy định và đãi ngộ phúc lợi của phòng làm việc Phi Hoàng đều noi theo Đằng Đạt, sao lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy được.”
Bùi Khiêm gật đầu, vô cùng hài lòng với thái độ của Hoàng Tư Bác.
Chu Tiêu Sách đưa một chồng kịch bản dày cộm qua: “Tổng giám đốc Bùi, đây là kịch bản đã hoàn thành, ngươi xem đi. Nếu trong đây có nội dung không phù hợp với ý ban đầu của ngươi thì ngươi cứ chỉ ra, bọn ta sẽ sửa lại.”
Bùi Khiêm nhận kịch bản dày cộm, đầu tiên là xem tên của phim điện ảnh.
Trước đó, Bùi Khiêm chỉ viết cốt truyện đơn giản, không đặt tên cho phim.
Thế nhưng Chu Tiêu Sách và nhóm biên kịch của phòng làm việc Phi Hoàng không những bổ sung nội dung cụ thể cho kịch bản, mà còn đặt tên cho phim phim điện ảnh nữa.
“Ngày Mai Tươi Đẹp”.
Còn có tên tiếng Anh là “Tomorrow is Beautiful”.
Nhìn cái tên này, Bùi Khiêm không khỏi thầm giơ ngón cái lên like.
Tuyệt!
Làm tốt lắm!
Đây là kịch bản vạn độc quy tông, sau khi xem xong, chắc chắn sẽ khiến người ta vô cùng ấm ức.
Mà tên bộ phim điện ảnh này lại hoàn toàn không thể hiện được sự cẩu huyết của phim điện ảnh, trái lại còn gây lú cực mạnh.
Cái tên “Ngày Mai Tươi Đẹp” này nghe có vẻ giống như một bộ phim nghệ thuật ấm áp, tuyệt đối có thể lừa rất nhiều quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng, nói không chừng còn có những cặp tình nhân đang trong thời kỳ vui vẻ hạnh phúc.
Thế này chẳng phải bị chửi như chó sao? Chắc chắn danh tiếng sẽ tụt dốc không phanh!
Bùi Khiêm khẽ gật đầu, tiếp tục đọc.
Thấy tổng giám đốc Bùi gật đầu, Chu Tiêu Sách ngồi đối diện không khỏi phấn khởi.
Kịch bản của ta có được sự công nhận của tổng giám đốc Bùi!
Ta lý giải kịch bản này hoàn toàn chính xác rồi!
Rõ ràng tổng giám đốc Bùi cũng lý giải được hàm ý sâu xa của tên phim điện ảnh, quả nhiên giữa thiên tài với nhau đều tâm linh tương thông như thế này!
Bùi Khiêm nào biết tâm trạng kích động của Chu Tiêu Sách, hắn cũng lật qua lật lại kịch bạn dày cộm, chọn ra mấy trang có tình tiết trọng tâm để kiểm tra thử.
Cốt truyện vốn đơn giản đã được triển khai vô cùng chi tiết, bao gồm bối cảnh, lời thoại, hành động... khiến người ta có thể tưởng tượng ra được hình ảnh của bộ phim.
Bùi Khiêm chỉ có một cảm giác, đó là độc càng thêm độc!
Tuy cốt truyện kịch bản trước kia rất ba xu, nhưng dù sao cũng chỉ là cốt truyện, tình tiết vô cùng giản lược. Nhưng bây giờ biểu cảm, cuộc đối thoại của nam chính và nữ chính... đều đã được viết tỉ mỉ, nếu bổ não thêm BGM, cẩu huyết thế này…
Quả là bùng nổ.
Bùi Khiêm không đọc nổi nữa, quá thảm!
Sau khi lật sơ qua, Bùi Khiêm xác nhận, Chu Tiêu Sách và đội ngũ biên kịch không hề sửa đổi cốt truyện, chỉ nghiêm túc tiến hành chi tiết hóa câu chuyện này thành kịch bản thôi.
Độ cẩu huyết không kém đi, ngược lại còn tăng thêm vì chi tiết nhiều hơn!
Xem đến đây, trong lòng Bùi Khiêm thả lỏng rồi.
Cứ nghiêm túc quay, tuyệt đối sẽ là kịch bản vạn độc quy tông!
“Kịch bản này vô cùng hoàn hảo!”
“Ta rất hài lòng.”
Bùi Khiêm rất tán thưởng biểu hiện làm việc của Chu Tiêu Sách và đội ngũ biên kịch.
Trên gương mặt Chu Tiêu Sách nở một nụ cười: “Đâu có đâu có, là kịch bản của tổng giám đốc Bùi viết hay, bọn ta chỉ làm việc nhỏ không đáng nhắc đến.”
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại Bùi Khiêm reo lên.
Bùi Khiêm xem thử, là Thường Hữu gọi đến.
“Alo? Tổng giám đốc Bùi, ta muốn nói một tiếng với ngươi, công việc chuẩn bị ban đầu đã hoàn thành tương đối rồi rồi, văn phòng đã xong, mấy anh em kia của ta cũng đã vào việc rồi.”
“Hôm nay bọn ta muốn xác định hình thức sản phẩm của điện thoại, bao gồm cả quy tắc nhiệm vụ của thời gian đầu. Nếu có thời gian, ngươi có thể đến chỉ đạo công việc được không?”
Chỉ đạo công việc?
Thế thì tiếc quá.
Bùi Khiêm vẫn đang bàn chuyện kịch bản với đám người Chu Tiểu Sách ở phòng làm việc Phi Hoàng, có lẽ hôm nay không rảnh rỗi.
Hắn sẽ “chỉ dẫn” phòng làm việc Phi Hoàng với kinh nghiệm thành công phong phú, hay là “chỉ dẫn” đội ngũ thiên tài trong mơ với kinh nghiệm thất bại phong phú đây?
Quá dễ chọn.
Đương nhiên Bùi Khiêm cũng có thể yêu cầu đám người Thường Hữu ngày mai rồi hẵng họp, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, việc để mọi người chờ một ngày vì chuyện này dường như cũng không có ý nghĩa gì.
Bùi Khiêm cảm thấy mình không thể nhúng tay vào khoa học kỹ thuật OTTO quá nhiều, một mặt là vì dễ ảnh hưởng đến sự phát huy của đội ngũ thiên tài trong mơ, mặt khác là sau khi chủ động nhúng tay vào, khi điện thoại thất bại, tổng giám đốc Bùi sẽ phải gánh chịu trách nhiệm một phần giúp Lâm Vãn, không có lợi cho việc giúp Lâm Vãn suy nghĩ thông suốt rồi về kế thừa gia nghiệp.
“Các ngươi thảo luận trước đi, bên ta vẫn còn chút chuyện, không qua được.”
“Đừng chuyện gì cũng hỏi ta, các ngươi cứ làm là được rồi.”
Thường Hữu: “Vâng, tổng giám đốc Bùi! Ngươi yên tâm, bọn ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”