Nhưng mà lúc này tổng giám đốc Bùi không nhìn Trương Tổ Đình, cũng không nhìn Lộ Tri Diêu, mà đang nhìn chằm chằm trợ lý nhỏ của Trương Tổ Đình.
Lần trước, chính cái tên này đã ghi nhớ vị trí của bếp tư nhân Minh Vân, dẫn toàn bộ những người giàu có của thành phố Kinh Châu đến đây!
Tổng giám đốc Bùi rất tức giận, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nể tình Chân Giò Trụng mà không tính toán với người ta.
Bùi Khiêm giới thiệu thân phận đạo diễn của Chu Tiểu Sách cho Trương Tổ Đình và Lộ Tri Diêu, mọi người nói chuyện một lúc, món ăn lần lượt được bưng lên.
Tuy rằng Lộ Tri Diêu đã ăn không ít món ngon, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn ở đây thì vẫn cảm thấy ngạc nhiên.
Trước khi đến đây, hắn đã nghe nói tại thành phố Kinh Châu có một nhà hàng cực kỳ nổi tiếng, nhưng hắn cũng không quá kỳ vọng, dù sao quanh năm suốt tháng đi khắp cả nước để quay phim, có quán ăn ngon nào mà hắn chưa đến?
Kết quả khi thực sự ăn rồi, hắn mới phát hiện các món ăn ở chỗ này hoàn toàn không thua gì những nhà hàng danh tiếng mà hắn từng đến, thậm chí phong cảnh và dịch vụ còn tốt hơn!
Có món ăn ngon rồi, tâm trạng buồn bực trong thời gian gần đây của Lộ Tri Diêu cũng được hóa giải phần nào.
Bộ phim mới flop, mấy ngày này Lộ Tri Diêu tự nhốt mình trong nhà, vốn dĩ gần đây không có ý định nhận bộ phim mới nào.
Bộ phim trước có dàn diễn viên đỉnh cao như vậy mà còn flop, quay thêm mấy bộ phim nữa thì chỉ có kết cục đã flop lại càng thêm flop thôi.
Hắn không bình tĩnh nổi.
Còn về việc rốt cuộc có nhận bộ phim này hay không, quả thật Lộ Tri Diêu cũng không suy nghĩ kỹ. Nói trắng ra thì, hắn vì giải sầu nên mới đến thành phố Kinh Châu, cũng không phải vì công việc.
Nhưng mà lúc này, nhìn từng món ăn ngon không ngừng bưng lên, cảm nhận được sự phục vụ cẩn thận chu đáo của nhân viên phục vụ, Lộ Tri Diêu cảm nhận được tổng giám đốc Bùi rất coi trọng mình.
Hắn vốn chỉ muốn tùy tiện đến xem một chút, nhưng ăn bữa cơm này rồi, bản thân đột nhiên lại cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Người ta thường nói há miệng mắc quai, mặc dù Lộ Tri Diêu vẫn chưa suy nghĩ xong việc có nên đóng bộ phim này hay không, nhưng hắn vẫn nên chủ động nói chuyện phiếm một chút.
Nghĩ đến đây, Lộ Tri Diêu chủ động nói: “Tổng giám đốc Bùi, đạo diễn Chu, chúng ta nói ngắn gọn về bộ phim này đi.”
“Cũng không giấu giếm, gần đây tâm trạng ta không tốt, trạng thái cũng không tốt. Trương tiên sinh chắc chắn biết rằng tình trạng của diễn viên có ảnh hưởng rất lớn đến diễn xuất. Trước đây ta vẫn luôn từ chối, chủ yếu vẫn là lo lắng trong bộ phim này ta diễn không tốt, gây rắc rối cho mọi người.”
“Vả lại, hiện tại ta chính là ‘liều thuốc độc phòng vé’, cũng sợ liên lụy đến mọi người.”
Lộ Tri Diêu không nói đến mức quá tuyệt tình, bởi vì đầu tiên hắn tỏ vẻ khá khiêm tốn, nếu như sau này vẫn quyết định từ chối, vậy thì cũng có thể giữ lại thể diện cho cả hai bên.
Về phần cụ thể có nên nhận bộ phim này không thì còn phải xem kịch bản, hiểu rõ thành ý của đối phương rồi mới xác định được.
Nếu đó là một bộ phim rác thì sẽ khéo léo từ chối; nếu cảm thấy bộ phim này có hy vọng nổi tiếng, vậy có thể thử xem.
Bùi Khiêm mỉm cười: “Nào có nào có, ta chỉ cảm thấy tài năng của Lộ tiên sinh đang bị chôn vùi nghiêm trọng.”
“Ở trong mắt người khác, ngươi chính là ‘liều thuốc độc phòng vé’, nhưng ở chỗ ta, ngươi chính là nam chính thích hợp nhất cho bộ phim này!”
“Ta rất kỳ vọng vào ngươi.”
Lộ Tri Diêu biết, những lời nói này của tổng giám đốc Bùi hơn phân nửa là lời nói khách sáo.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thành của tổng giám đốc Bùi, hắn vẫn cảm thấy cảm động.
Xem ra, tổng giám đốc Bùi luôn thật lòng!
Đúng là tri kỷ khó tìm.
“Tổng giám đốc Bùi, ngươi tin tưởng vào ta như vậy, thật sự khiến cho ta cảm thấy hổ thẹn.”
“Tổng giám đốc Bùi, đạo diễn Chu, ta cảm nhận được thành ý của hai người, thế nhưng ta có thể đọc kịch bản trước không?”
Quả nhiên, hắn vẫn muốn đọc kịch bản.
Bùi Khiêm cũng biết, nếu không cho xem kịch bản, có lẽ Lộ Tri Diêu sẽ không đồng ý tham gia bộ phim này. Bùi Khiêm đành phải nhìn qua Chu Tiểu Sách, bảo hắn lần lượt đưa hai bản kịch bản cho Trương Tổ Đình và Lộ Tri Diêu.
Lộ Tri Diêu lau tay bằng khăn nóng do nhân viên phục vụ đưa tới, sau đó trịnh trọng tiếp nhận kịch bản, cẩn thận lật xem.
Bùi Khiêm nhìn thấy biểu cảm của Lộ Tri Diêu từ chờ mong, đến hoang mang rồi đến khiếp sợ, cuối cùng là sững sờ, có vẻ không ổn lắm.
Mà sau khi xem qua kịch bản, Lộ Tri Diêu trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
Loại kịch bản này, rất hiếm!
Đương nhiên, cũng không thể nói là hoàn toàn chưa từng thấy, trái lại có rất nhiều tước phim nghệ thuật bên Âu Mỹ cũng có một số kịch bản tương tự, nhưng ở trong nước, hình như quả thật là chưa từng thấy kịch bản như này...
Trong sự nghiệp diễn xuất của mình, Lộ Tri Diêu cũng chưa từng đóng vai nam chính nào như thế.
Chẳng phải kết cục của nam chính quá thê thảm quá hay sao?
Vừa mới bắt đầu đã lụy tình lên lụy tình xuống, kết quả còn chẳng có cơ hội mà đổ vỏ, sau đó chẳng dễ dàng gì mới phất lên được, nhưng lại lật mặt bỏ rơi tình cũng, cuối cùng bị người ta hãm hại, một lần nữa quay lại những ngày tháng nghèo khổ cùng cực.
Lộ Tri Diêu nào đã trải qua những chuyện như này bao giờ!
Những vai nam chính trước kia hắn từng nhận đều là kiểu người thành công trong cuộc sống, mỹ nữ bên cạnh nhiều như mây, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió.
Cho dù là bi kịch thì cũng phải là khí thế ngất trời, ngã xuống một cách anh dũng.
Vậy khi đóng vai nam phụ thì sao? Cũng thường là kiểu nhân vật phản diện đáng yêu vừa duyên dáng.
Bộ phim này thì hay rồi, bảo là vai nam chính, nhưng kết cục của nam chính cũng thê thảm muốn chết! Không đáng yêu cũng không đáng thương, nghe xong câu chuyện này, người ta còn cảm thấy tức đến hộc máu.
Lộ Tri Diêu nhìn Bùi Khiêm: “Tổng giám đốc Bùi, kịch bản này...”
Trong giây lát, hắn cũng không biết nên hình dung như thế nào.