“Hắn không cảm nhận được hy vọng về cuộc sống tương lai, cũng không cảm nhận được ý nghĩa của cuộc sống hiện tại, hắn cảm thấy tất cả xung quanh đều không có ý nghĩa, chỉ có lon bia trong tay có thể thoả mãn bụng hắn mới có chút giá trị.”
“Nhưng chút xíu giá trị này cũng không đủ để khiến hắn vui vẻ như điên.”
“Ta cảm thấy, nam chính không chỉ không nên có nhiều biểu cảm như vậy, ngược lại trong quá trình uống bia, nên để cảm xúc bản thân liên tục chìm xuống.”
“Vốn dĩ hắn thắng được cuộc thi đố vui trên TV, kiếm được tiền rồi, vô cùng phấn khởi nên mới uống bia thưởng cho bản thân.”
“Nhưng trong khi uống bia, hắn thấy được những quảng cáo chói mắt kia, thấy thế giới hào nhoáng của xã hội thượng lưu, lúc này hắn phải cảm thấy tẻ nhạt nhàm chán mới đúng.”
“Nếu để ta diễn, ta sẽ cố gắng thể hiện sự chuyển biến của nam chính từ vui vẻ, đến bình thản, đến lạc lõng…”
“Ta nghĩ, đây mới là thứ tổng giám đốc Bùi muốn nhấn mạnh, đúng không tổng giám đốc Bùi?”
Bùi Khiêm im lặng chốc lát: “Ờm… gần như vậy.”
Mấy lời hay đều để ngươi nói hết rồi, ta còn có thể nói gì nữa…
Lộ Tri Dao đột nhiên bừng tỉnh: “Thì ra là vậy!”
“Xem ra sự lý giải của ta về kịch bản xuất hiện sai lệch rồi.”
“Cảm ơn mọi người chỉ điểm, ta sẽ quay lại một lần nữa!”
Lộ Tri Dao tràn đầy ý chí chiến đấu ngồi vào vị trí, chuẩn bị sẵn sàng quay lần nữa.
Chu Tiểu Sách lẳng lặng giơ ngón cái với Bùi Khiêm: “Chuyên nghiệp!”
Bùi Khiêm: “…”
Thật ra ta không có ý này…
Bùi Khiêm hơi sầu, hắn lờ mờ cảm nhận được, mình không nên nói leo lung tung…
……
Quay lại cảnh uống bia.
“Cạch” một tiếng, một lon bia lăn ra khỏi cổng lấy đồ ăn.
Lộ Tri Dao cầm lon bia lạnh băng lên, “phụt” một tiếng mở ra, sau đó ngẩng đầu uống một ngụm to, hài lòng thở dài một hơi.
Lúc này, trên gương mặt hắn còn vương lại nụ cười và cảm giác thỏa mãn khi uống được bia.
Nhưng dần dần, nụ cười của hắn tắt ngúm.
Lộ Tri Dao nhìn màn hình phông xanh nhỏ bên cạnh, tất cả sự chú ý đều bị thu hút qua đó.
Hắn vừa nhìn màn hình phông xanh vừa im lặng nhấp từ ngụm bia, tưởng tượng hình ảnh trên màn hình nhỏ lúc này.
Bấy giờ, quảng cáo trên màn hình nhỏ chắc hẳn bày ra nhiều món ăn ngon, rượu thơm, một nhân vật thượng lưu đang rót rượu vang thượng hạng vào bình đựng rượu, sau đó lại rót vào ly thủy tinh chân cao trong biệt thự hay villa sang trọng của mình.
Trên bàn trắng tinh bày đầy món ngon vật lạ khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Người phụ nữ sơn móng tay đỏ tươi ưu nhã cầm ly rượu trên tay, khẽ chạm ly với người đàn ông thành đạt đối diện, rượu ngon chảy vào miệng qua đôi môi đỏ yêu kiều của người đẹp…
Lộ Tri Dao vừa nhìn màn hình phông xanh vừa nhấp từng ngụm bia nhỏ.
Giữa chừng, hắn giơ tay ra muốn chạm lên màn hình nhỏ, có lẽ khó lòng từ chối sự mê hoặc của quảng cáo, nhưng do dự ba lần bốn lượt vẫn rụt tay về, tiếp tục im lặng uống bia.
Cuối cùng uống hết bia.
Lộ Tri Dao ngẩng đầu lên, dốc sức rót giọt bia cuối cùng vào miệng, sau đó đặt lon rỗng lên bàn, nhìn nó bằng ánh mắt mơ màng, rồi nhìn quảng cáo rực rỡ màu sắc bên trên kia.
Một lúc lâu sau, Lộ Tri Dao bóp mạnh lon rỗng trong tay, sau đó ném vào thùng rác.
“Cạch”, lon rỗng đụng vào vành miệng thùng rác, rơi xuống đất.
Lộ Tri Dao không nhặt lên nữa mà chán nản ngồi xuống đất, tựa vào cạnh giường, hai tay ôm gối, chôn đầu thật sâu vào hai cánh tay.
……
“Cắt! Quá tuyệt vời!”
“Cảnh này quá tuyệt!”
“Thế này mới phù hợp với tâm trạng của nam chính!”
Chu Tiểu Sách hết lời khen ngợi với biểu hiện của Lộ Tri Dao.
Lộ Tri Dao cũng rất phấn khởi, dù sao thì kỹ năng diễn xuất của hắn cũng đã được khẳng định rồi.
“Vẫn phải cảm ơn đạo diễn Chu và anh Trương chỉ điểm. Đương nhiên quan trọng nhất là tổng giám đốc Bùi đã xoay chuyển trạng thái của ta, để ta ý thức được bản thân mắc sai lầm ‘diễn lố’.”
Lộ Tri Dao nhìn Bùi Khiêm với vẻ biết ơn.
Bùi Khiêm: “…Các ngươi quay đi, ta đi trước.”
Chu Tiểu Sách sững sờ: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi không xem thêm vài cảnh sao? Có ngươi ở đây giúp chỉ ra những chỗ không đạt, bọn ta mới làm tốt hơn.”
Còn chỉ ra mấy chỗ không đạt?
Bùi Khiêm cạn lời, thật sự là trộm gà không thành còn mất nắm gạo!
Hắn vốn định chỉ điểm ngược để giúp kỹ năng diễn xuất của Lộ Tri Dao đi xuống chút, kết quả ai mà ngờ lại nâng cao kỹ năng diễn xuất của hắn!
Thế này sao mà được?
Bùi Khiêm không hy vọng ngày nào đó Lộ Tri Dao nhận được giải nam chính xuất sắc nhất của Oscar, câu đầu tiên nói khi lên sân khấu chính là “ta muốn cảm ơn tổng giám đốc Bùi đã tận tình chỉ dẫn kỹ năng diễn xuất của ta”, thế thì không chịu nổi thật!
Cho nên Bùi Khiêm thật sự không thể xem thêm nữa.
Bọn họ thích quay thế nào gì thì quay như thế ấy, không thể quan tâm nữa rồi!
Bùi Khiêm cảm thấy bây giờ mình như người quan sát tiến hành thí nghiệm, mỗi lần quan sát, mọi thứ sẽ có thay đổi, mỗi lần ngăn cản thì tất cả sẽ phát triển theo hướng tệ hơn…
Cho nên, hắn phải tranh thủ thời gian chuồn thôi.
Mọi người đều tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng cũng biết tổng giám đốc Bùi bận rộn, không thể ở phim trường mãi được.
“Thế tổng giám đốc Bùi đi làm việc của mình đi, ta nhất định sẽ theo sát ý tưởng ban đầu của kịch bản này, diễn thật tròn vai!” Lộ Tri Dao vô cùng chân thành nói.
Bùi Khiêm im lặng thở dài.
Gánh nặng đường xa…
Nhìn theo bóng lưng lẳng lặng đi xa của tổng giám đốc Bùi, Chu Tiểu Sách không khỏi cảm thán.
“Tổng giám đốc Bùi dù bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn dành chút thời gian tới đây chỉ ra lỗi sai cho diễn viên.”
“Xem ra hắn cảm thấy sau khi trạng thái của các diễn viên đã được chỉnh sửa lại, quá trình quay phim sẽ không xảy ra vấn đề gì to tát nữa, cho nên mới yên tâm rời đi.”
“Ừm, nhất định không thể phụ lòng kỳ vọng của tổng giám đốc Bùi!”
“Nào, mọi người tiếp tục, quay cảnh kế!”
Chu Tiểu Sách và mấy diễn viên chính tràn đầy năng lượng.
……