“Để diễn chi tiết này, Lộ Tri Dao đã không uống bia từ lúc đến Kinh Châu đến giờ.”
“Bình thường đến cả nước hắn cũng uống rất ít, chỉ uống một vài loại nước giải khát khó uống, ví dụ như xá xị đen, nước rau lưỡi rắn trắng, rễ cây phương tây…”
“Để lúc quay cảnh uống bia có thể bộc lộ được kỹ năng diễn khiến người ta khắc sâu.”
Bùi Khiêm: “…Cũng đâu cần phải liều như vậy? Mấy thứ này dành cho người uống sao? Diễn thôi mà, đâu cần phải làm tới mức đó…”
Đạo diễn Chu Tiểu Sách mỉm cười: “Phải nói đây là trình độ của một diễn viên đúng quy cách, đến cả anh Trương Tổ Đình cũng hết lời khen ngợi kỹ năng diễn xuất của Lộ Tri Dao.”
Bùi Khiêm: “…”
Thật sự không cần liều như thế!
Đến lúc đó lỡ đâu đắp nặn thành cảnh kinh điển có thể lên hotsearch thì chẳng phải lớn chuyện sao!
Nhưng bây giờ Bùi Khiêm cũng không biết rốt cuộc Lộ Tri Dao diễn thế nào, chỉ có thể im lặng xem, duy trì trạng thái cảnh giác cao độ.
Cảnh này vừa bắt đầu, thoạt đầu Lộ Tri Dao diễn toàn bộ quá trình trúng thưởng với màn hình phông xanh.
Hắn từ lo lắng mong chờ kết quả của chương trình truyền hình, đến vui mừng như điên khi biết bản thân mình trúng được một khoản tiền, rồi đến cực kỳ mong chờ lúc tới chỗ lấy đồ ăn mua một lon bia.
Sau khi quay ba lượt, đến cảnh uống bia rồi.
Lộ Tri Dao đến trước màn hình nhỏ cạnh chỗ lấy đồ ăn, giả vờ thao tác trên màn hình phông xanh, cũng không quên tiếp tục diễn bằng mặt: nụ cười vui vẻ khi chơi thi đố vui kiếm được tiền vẫn còn hiện lên trên gương mặt, mà trong nụ cười này còn lờ mờ chứa đựng sự mong đợi được uống lon bia, thêm vài động tác nhỏ như vô thức liếm môi…
Bùi Khiêm cạnh Chu Tiểu Sách thấy rõ từng biểu cảm nhỏ của Lộ Tri Dao, lúc này hơi hoài niệm mấy idol giới trẻ đóng phim chỉ biết đếm 1234567.
Một tiếng “lạch cạch” vang lên, một lon bia lăn ra khỏi cổng lấy đồ ăn.
Lộ Tri Dao kích động cầm lấy, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ từng giọt nước đọng trên lon bia lạnh. Hắn “phụt” một tiếng mở lon bia, sau đó ngửa đầu, tu ừng ực…
Uống hơn nửa lon thì Lộ Tri Dao mới dừng lại, tỏ vẻ vô cùng hạnh phúc, thỏa mãn thở ra một hơi, nhìn lon bia giả trong tay, vô cùng hài lòng.
Lộ Tri Dao lau vệt bia ở khóe miệng, tiếp tục ngửa đầu lên uống đến giọt bia cuối cùng, mãi cho đến khi lon trống rỗng, không còn giọt nào có thể chảy ra nữa.
Cuối cùng, Lộ Tri Dao hơi luyến tiếc ném lon bia rỗng vào thùng rác, lau miệng, hài lòng ợ một cái, sau đó về giường nằm dài ở không.
Tiếng “ợ” đó vô cùng tự nhiên, chắc không phải dự định sẵn, hoàn toàn do Lộ Tri Dao uống quá đã, trùng hợp “ợ” lên thôi.
“Dừng!”
Trên lý thuyết thì nên nói là “cắt”, nhưng tiếng “dừng” này là của tổng giám đốc Bùi, nên đạo diễn Chu Tiểu Sách vội nói thêm một câu “cắt”, sau đó vô cùng nghiêm túc nhìn về phía Bùi Khiêm.
“Tổng giám đốc Bùi, diễn xuất có vấn đề gì sao?”
Chu Tiểu Sách hiểu rõ, tổng giám đốc Bùi không chỉ là người đầu tư cho bộ phim này, mà còn là tác giả gốc của kịch bản.
Nếu tổng giám đốc Bùi có ý kiến với chi tiết trong phim, thế thì chắc chắn tình tiết này lệch với ý ban đầu trong tác phẩm của tổng giám đốc Bùi, phải tôn trọng ý kiến của tác giả gốc, phải sửa đổi.
Bùi Khiêm bất đắc dĩ.
Người anh em, ngươi liều quá!
Uống lon bia thôi mà, biểu cảm của ngươi còn lố hơn tiểu đương gia Trung Hoa nữa!
Thiếu đoạn BGM “Vạn Lý Trường Thành”, sau đó thêm hiệu ứng đặc biệt hào quang khắp trời, thêm cảnh nên là trời rộng biển lớn nữa.
Thậm chí Bùi Khiêm đã dự kiến được hotsearch #Lộ Tri Dao uống rượu# xuất hiện trên weibo vào ngày phim lên sóng.
Bùi Khiêm hắng giọng: “Thật sự không cần phải thế này, diễn bình thường là được rồi…”
“Nam chính là một kẻ không có chí hướng, ngươi cứ diễn theo kiểu không có chí hướng là tốt nhất.”
Lộ Tri Dao tỏ vẻ ngỡ ngàng: “Hả?”
Hắn vô cùng tự tin với kỹ năng diễn xuất của mình, vốn tưởng cảnh vừa nãy có thể đủ ghi vào lịch sử phim ảnh, nhưng lại không chạm đến được tác giả nguyên tác của kịch bản.
Ờm…
Hắn chỉ có thể nhìn về phía đạo diễn Chu Tiểu Sách.
Đạo diễn Chu Tiểu Sách trầm ngâm một lúc: “Ta vốn dĩ không cảm nhận được, nhưng tổng giám đốc Bùi nói vậy… ta cũng cảm thấy hình như hơi quá. Anh Trương, ngươi nói xem?”
Trương Tổ Đình gật đầu: “Quả nhiên tổng giám đốc Bùi không hổ là tác giả nguyên tác, kiểm soát câu chuyện và nhân vật này rất đến nơi đến chốn.”
“Mặc dù câu nói của tổng giám đốc Bùi trông có vẻ vô cùng bình thường, nhưng ta có thể hiểu sơ lược ý hắn muốn diễn đạt.”
Bùi Khiêm: “?”
Hình như sự việc lại phát triển theo hướng nằm ngoài dự đoán…
Trương Tổ Đình nhìn Lộ Tri Dao, chân thành nói: “Giả dụ, đổi bối cảnh của đoạn này.”
“Ngươi phải diễn một người làm lụng vất vả, mỗi ngày phải làm việc mười tám tiếng, cực khổ làm việc cả tháng mới có thể uống một lon bia, mà xung quanh cũng không có hoạt động giải trí nào khác, rượu chính là mức hưởng thụ cao nhất…”
“Thế thì phần diễn của ngươi sẽ đúng chuẩn, sức lan tỏa sẽ rất mạnh.”
“Nhưng vai diễn của ngươi bây giờ là một người bình thường ủ dột không có chí tiến thủ trong thế giới tương lai.”
“Hắn là một người một tháng mới có thể uống một lon bia sao? Rõ ràng không phải.”
“Bên cạnh hắn không có thú vui nào cao hơn sao? Cũng không phải.”
“Màn hình nhỏ bên cạnh sẽ liên tục phát quảng cáo đồ ăn ngon, rượu xịn, so với những quảng cáo ấy, sự hưởng thụ của lon bia này mang đến chẳng có gì đáng kể.”
“Nam chính chơi thi đố vui trúng thưởng trên TV kiếm được tiền, bởi vậy thưởng cho bản thân một lon bia, nói cách khác, chỉ cần hắn muốn mua thì có thể mua bất cứ lúc nào, tiêu tiền tiết kiệm là được.”
“Cho nên lon bia này không đáng quý.”
Trương Tổ Đình nói tiếp: “Trong tình huống này, tâm trạng khi uống bia của hắn không nên giống một tên quỷ chết khát, vội vàng gấp rút uống hết được, ngược lại hắn nên uống từ từ, thưởng thức thử mùi vị.”
“Có lẽ thứ hắn uống không phải là bia, mà là một loại trống trải, một loại mù mịt.”
“Quảng cáo trên màn hình mang đến cho hắn chênh lệch tâm lý cực lớn.”