Không gian phòng con nhộng mà nam chính ở được dựng lên rất nhanh, trong cảnh này có phần lớn kịch bản của nam chính, với lại còn diễn một mình.
Vì cảnh đơn giản, với lại quay dễ nên đương nhiên sẽ được ưu tiên trước.
Trong khi nhiều cảnh khác đang trong quá trình dựng, bên này đã bắt đầu quay chụp rồi.
Sau khi đến đoàn làm phim, Bùi Khiêm tìm Chu Tiểu Sách, sau đó đến chỗ quay.
Rất nhiều nhân viên đều đang bận rộn, Bùi Khiêm không biết họ đang làm gì, cũng ngại hỏi, chỉ có thể im lặng theo sau Chu Tiểu Sách.
Chu Tiểu Sách nghĩ tổng giám đốc Bùi đến để quan sát, vực dậy 120% tinh thần, chỉ huy nhân viên chuẩn bị thật tốt.
Thật ra Bùi Khiêm đến đây để dạo xem chút thôi, dù sao thì hắn cũng chưa từng thấy quay phim điện ảnh bao giờ, cảm giác rất mới mẻ.
Người ta nói trước khi đoàn làm phim khởi quay đều phải dâng hương bái thần, nhưng Bùi Khiêm không xem, hắn cũng không quan tâm việc này.
Hắn chỉ muốn chung vui, sẵn tiện xem thử có thể làm vài việc cản trở trong lúc quay phim này không.
Cảnh phải quay bây giờ là tình huống trước khi gặp nữ chính, nam chính còn đang sống ngây ngô không lý tưởng trong căn phòng con nhộng.
Trong không gian nhỏ xíu của phòng con nhộng này, dáng người Lộ Tri Dao hơi cao, lúc ngồi trên giường thì đỉnh đầu chỉ cách trần nhàn tầm mười mấy centimet.
Cách bài trí bên trong căn phòng con nhộng này mang phong cách khoa học kỹ thuật vô cùng đơn giản, không có trang trí dư thừa.
Ở nơi thường lắp TV là một màn hình lớn phông xanh, bên trên chiếu chương trình truyền hình được tổng hợp hậu kỳ.
Bên cạnh còn chuẩn bị đạo cụ để quay chụp, ví dụ như bữa ăn nhanh được cứu trợ, khoai tây chiên và bia...
Đương nhiên, mấy đạo cụ này đều là đồ DIY, ví dụ như lon bia phải dán một lớp giấy đặc biệt lên ngoài vỏ, một là để che thương hiệu ban đầu, hai là để làm bật lên thiết lập của bối cảnh thế giới quan này.
Trên vỏ lon bia, ngoài nhãn hiệu bia được làm hư cấu ra thì còn có quảng cáo bắt mắt, đây là thiết lập dựa theo kịch bản, quảng cáo trong thế giới tương lai đã tràn lan khắp mọi nơi, dù là vỏ lon bia cũng không ngoại lệ.
Mà sau đó, Lộ Tri Dao nằm trong phòng con nhộng, bắt đầu quay.
Đầu tiên là mấy cảnh quay tẻ nhạt trong phòng con nhộng, xem quảng cáo, TV.
Mấy cảnh này đều tương đối dễ, cũng không cần phát huy kỹ năng diễn xuất gì nên quay mấy cảnh này rất nhanh.
Kế tiếp là cảnh ăn cơm trợ cấp.
Trong căn phòng như một nhộng có một khu vực ăn đặc biệt, một chiếc bàn nhỏ dành cho một người được đặt ở đối diện giường, trên tường cạnh bàn có một màn hình nhỏ, còn có một cổng mua đồ ăn.
Màn hình nhỏ cũng là màn hình phông xanh, nhà sản xuất sẽ dùng hậu kỳ thêm thực đơn chọn món, lúc không chọn món thì màn hình nhỏ này sẽ chạy quảng cáo các loại thực phẩm theo thứ tự.
Nội dung cảnh này rất đơn giản, đến lúc ăn cơm rồi, nam chính ngồi đây nhận phần cơm cứu trợ của hôm nay, vừa xem mấy quảng cáo món ngon cứ liên tục chạy trên màn hình nhỏ, vừa ăn cơm cứu trợ, làm nổi bật lên chữ “thê thảm”.
Lộ Tri Dao ngồi xuống cạnh bàn ăn nhỏ, mù mờ nhìn cổng đưa thức ăn.
Bởi vì dù là xem quảng cáo hay là nhận bữa ăn cứu trợ mỗi ngày thì đều đã trở thành thói quen trong thời gian cố định, vốn không có gì đáng mong đợi, mà Lộ Tri Dao cũng diễn như thể chẳng có cảm giác mong chờ gì.
Tiếng “lách cách” vang lên, cổng đưa đồ ăn mở ra, một cái khay được đóng gói cẩn thận chui ra từ cổng đưa đồ ăn, rơi xuống bàn.
Lộ Tri Dao không cảm xúc xé bỏ lớp đóng gói bằng chất liệu như giấy thiếc bên trên ra, để lộ thứ bột trắng đen lẫn lộn bên trong.
Bùi Khiêm khẽ hỏi: “Trong đây là gì?”
Chu Tiểu Sách khẽ đáp: “Sữa bột và bột socola.”
Bùi Khiêm gật đầu: “Cũng được.”
Chí ít mấy thứ này vẫn có thể ăn được, xem ra không cần cho Lộ Tri Dao thêm tiền.
Lộ Tri Dao cầm khay, đưa đến vòi nước ấm bên cạnh để lấy nước, sau đó dùng muỗng nhỏ cho kèm khay khuấy lên.
Đương nhiên, cả quá trình hắn vẫn luôn ủ dột, không mong đợi gì.
Sau đó hắn cầm muỗng, bắt đầu múc từng muỗng cho vào miệng.
Trong lúc ăn, Lộ Tri Dao vẫn dán mắt vào màn hình nhỏ bên cạnh.
Tuy bây giờ là màn hình phông xanh, nhưng hiệu ứng đặc biệt ở khâu hậu kỳ sẽ chiếu quảng cáo các món ngon cực kỳ lóa mắt.
Lộ Tri Dao nhìn màn hình phông xanh, ánh mắt hơi thay đổi, thể hiện vẻ mong đợi khao khát với những món ngon này, hơn nữa còn phải vô thức có những động tác nhỏ, ví dụ như nuốt nước bọt, liếm môi.
“Cắt!”
“Biểu cảm vừa nãy hơi lố, dựa vào tình tiết, ngày nào ngươi cũng xem mấy quảng cáo này, cho nên không cần có phản ứng thái quá như thế, chỉ cần thể hiện phản ứng bản năng đối với món ngon là được.”
“Tổng thể rất tốt, ok, lại lần nữa!”
Đạo diễn Chu Tiểu Sách thấy chỗ nào không ổn là chỉ ra ngay, Lộ Tri Dao cũng hết sức phối hợp.
Sau khi quay mấy lần, cảnh này cũng qua rồi.
Bùi Khiêm ở bên cạnh im lặng cảm thán, kỹ năng diễn xuất của Lộ Tri Dao này cũng được đấy nhỉ?
Hắn cảm thấy lần tham gia diễn xuất “Ngày Mai Tươi Đẹp” này, Lộ Tri Dao chắc phải ấm ức lắm đây.
Trước đây, Lộ Tri Dao luôn bị gọi là “liều thuốc độc phòng vé”, tuy kỹ năng diễn xuất cũng được, nhưng cũng không tránh được bị khán giả chỉ trích.
Nguyên nhân chỉ trích nhiều nhất chính là vì hắn quá đẹp trai, không hòa nhập, kỹ năng diễn xuất quá đà, khiến người ta thoát ly khỏi cảm xúc của phim.
Mà lần này, Lộ Tri Dao thật sự rất nghiêm túc diễn một người sa sút tinh thần.
Tuy hắn rất đẹp trai, trạng thái không đến nỗi quá thảm hại, nhưng thật sự thể hiện được cảm giác chán chường.
Trường quay bắt đầu bận rộn, tiếp tục chuẩn bị cảnh kế tiếp.
Chu Tiểu Sách nói với Bùi Khiêm: “Tổng giám đốc Bùi, kết tiếp mới là phần diễn nặng.”
Bùi Khiêm: “Hả?”
Chu Tiểu Sách chỉ chỉ mấy lon bia bên kia: “Kế tiếp có cảnh đặc tả uống bia.”
“Tình tiết là, nam chính tham gia cuộc thi đoán vui trúng thưởng của chương trình truyền hình, thắng được không ít tiền, nên thưởng cho mình một lon bia.”