“Đón, đương nhiên phải tiếp đón rồi!”
“Sắp xếp ổn thỏa bếp tư nhân Minh Vân, sẵn tiện sắp xếp một hàng tàu lượn siêu tốc!”
“Mấy loại vận động kích thích này, nhất định có thể vực dậy linh cảm sáng tạo của hắn!”
“Với lại không cần thông báo, cho hắn một bất ngờ!”
Lý Nhã Đạt: “Vâng… vâng.”
Bùi Khiêm dựa vào ghế làm việc, vô cùng đắc ý.
Nguyễn Quang Kiến muốn đến Kinh Châu?
Hừ, đến địa bàn của ta, xem ta chơi ngươi thế nào!
……
Bùi Khiêm cày phim một lúc, cảm thấy hơi chán.
Gần đây thật sự không có chuyện gì làm.
Vì sách loại sản phẩm đều chưa nghiên cứu phát triển xong, không nhúng tay được.
Chỉ có bên phòng làm việc Phi Hoàng là có thể tham gia chút chút, quấy rối bộ phim.
Nhưng tuần trước, sau khi sơ Bùi Khiêm sơ suất “chỉ đạo” chút đỉnh, ngược lại còn khiến Lộ Tri Dao diễn tốt hơn, giờ không dám đi nữa.
Bùi Khiêm sầu hết biết.
Đột nhiên nghĩ đến Đường Diệc Xu, cũng không biết em gái này đã quen làm việc ở đây chưa.
Vốn quan tâm đến tinh thần của nhân viên, Bùi Khiêm gửi tin cho Đường Diệc Xu, bảo nàng đến văn phòng một chuyến.
Một lát sau, một bóng dáng xuất hiện ngoài cửa, có vẻ hơi xoắn xuýt, giơ tay ra rồi rụt lại, hình như đang gom hết can đảm thử gõ cửa.
“Vào đi.” Bùi Khiêm nói.
Đường Diệc Xu cẩn trọng đẩy cửa vào, cúi đầu xoắn ngón tay: “Đàn, đàn anh.”
“Áo lông không tệ, rất đẹp.” Bùi Khiêm tùy tiện khen một câu: “Đã quen công việc ở đây chưa?”
Đường Diệc Xu gật đầu, khẽ nói: “Quen. Có điều, hơi rảnh.”
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, ừm, đúng thật.
Vốn dĩ mèo là kiểu thú cưng không cần chăm sóc quá nhiều, một ngày dọn phân một lần, hai ngày bổ sung thức ăn một lần là được rồi.
Không giống chó, vừa phải dẫn đi tản bộ, vừa phải tắm rửa nhiều lần.
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ: “Thế sau này ngươi thấy mèo lạc đường có thể dẫn đến, đương nhiên phải dẫn đến bệnh viện thú ý để tiêm vaccine, triệt sản xong trước, cần tiền tiêu thì cứ báo với phòng tài vụ chi cho ngươi.”
Đường Diệc Xu: “Vâng, đàn anh.”
Bùi Khiêm chỉ đơn giản muốn dùng đến hiệu ứng hào quang của Đường Diệc Xu một chút, bây giờ thấy có vẻ hiệu quả rất rõ rệt, số tiền này bỏ ra rất đáng.
Dù sao thì Đường Diệc Xu cũng thấy rảnh, thế thì nuôi thêm vài con mèo, dù sao cũng là xúc phân, một con cũng vậy mà hai con cũng vậy.
Bùi Khiêm vừa định bảo Đường Diệc Xu về đi lại đột nhiên chú ý hình như biểu cảm của nàng hơi xoắn xuýt.
Xem ra, rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng muốn nói lại thôi.
“Ngươi có gì muốn nói sao?” Bùi Khiêm hỏi.
Đường Diệc Xu do dự vài giây, gom hết can đảm nói: “Đàn anh, trong công ty sẽ có người trộm, trộm bí mật doanh nghiệp không?”
“Trộm bí mật doanh nghiệp?” Bùi Khiêm thoáng sững sờ, bèn cười nói: “Ngươi đang nghĩ gì vậy, hoàn toàn không cần lo lắng việc này.”
Đường Diệc Xu thở dài: “Được rồi, thế ta không phiền đàn anh. Ta, ta ra ngoài trước.”
Nhìn Đường Diệc Xu rời đi, Bùi Khiêm không khỏi lắc đầu cười.
Em gái này đúng là thật thà, còn trộm bí mật doanh nghiệp nữa, xem phim nhiều quá à?
Công ty game bình thường có bí mật doanh nghiệp gì có thể trộm…
Bùi Khiêm tiếp tục cày phim.
Đột nhiên hắn cảm thấy hơi nghi ngờ.
“Không đúng, tuần trước Đường Diệc Xu mới đến công ty làm việc, vì sao lại lo có người trộm bí mật doanh nghiệp?”
“Chẳng lẽ nàng gặp được người lén lút mờ ám gì?”
“Cũng không đúng, nếu đi làm bình thường, mọi người đều làm việc nghiêm túc, Đường Diệc Xu thấy ai, cũng sẽ không liên quan đến khía cạnh trộm bí mật doanh nghiệp nhỉ?”
“Thế vì sao nàng lại lo có ngươi trộm bí mật công ty?”
“…Khoan đã.”
“Chẳng lẽ cuối tuần nàng thấy ai?”
Bùi Khiêm bỗng dưng cảnh giác, chuyện này có vẻ không đáng để mắt đến, nhưng chắc chắn không đơn giản như trong tưởng tượng!
Tổng giám đốc Bùi thông minh đã nhanh chóng tưởng tượng thành chuyện lớn.
Cuối tuần, Đường Diệc Xu đến công ty dọn phân cho “Ấn Đường” như thường lệ.
Theo lẽ thường thì công ty nên trống không, chẳng có ai mới đúng.
Thế nhưng Đường Diệc Xu lại thấy có người lén lút làm gì đó, cho nên nàng mới lo có phải có người trộm bí mật công ty không…
Tuy rằng Bùi Khiêm rất rõ công ty mình chẳng có bí mật gì đáng để trộm cả, Đường Diệc Xu chỉ nghĩ nhiều vì chưa có kinh nghiệm làm việc thôi, nhưng hơn phân nửa chứng minh được rằng có người lén tăng ca ở công ty!
Là ai!
Tổng giám đốc Bùi nói năm lần bảy lượt là tăng ca phải báo cáo xin phép, tổng giám đốc Bùi cho mới có thể tăng ca, tuyệt đối không được tự động tăng ca.
Tăng ca ở nhà còn đỡ, lén ở nhà chỉnh tài liệu, thứ hai đi làm rồi tải lên, tổng giám đốc Bùi cũng không có cách nào truy cứu được, chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Nhưng đến công ty tăng ca, đây là giới hạn cuối của tổng giám đốc Bùi rồi, tuyệt đối không thể nhân nhượng!
Dù sao thì ở nhà tăng ca, rất ít người có thể đảm bảo hiệu suất cao, nói không chừng làm việc một chút là chơi, nguy hiểm không lớn.
Nhưng tăng ca ở công ty, hiệu suất các mặt đều tăng rõ, còn dễ làm hỏng bầu không khí, nguy hiểm không thể so sánh được.
Vốn dĩ Bùi Khiêm muốn hỏi Đường Diệc Xu, nhưng nghĩ đến việc Đường Diệc Xu mới đi làm chưa bao lâu, áng chừng nàng không biết mấy nhân viên này, cũng khó nói rõ được cuối tuần đã gặp ai.
“Tốt nhất là kiểm tra trình quản lý dữ liệu là biết.”
Bùi Khiêm mở trình quản lý dữ liệu lên ngay, kiểm tra lịch sử mở cửa công ty, và lịch sử tải dữ liệu thiết kế lên.
Cả thứ bảy chỉ có hai lịch sử mở cửa, là Đường Diệc Xu và một người của bộ phận hành chính.
Mà thứ bảy lại có tận bốn lịch sử nộp tài liệu, đều là Lý Nhã Đạt nộp.
Bùi Khiêm suy nghĩ một lát, gửi tin nhắn gọi Tiểu Chu của bộ phận hành chính và Lý Nhã Đạt đến văn phòng.
Hai người đến văn phòng của tổng giám đốc Bùi, đưa mắt hình nhau, như nhận ra được gì đó.
Bọn họ vốn không cùng một bộ phận, bình thường làm việc cũng ít khi gặp nhau, bây giờ cùng bị tổng giám đốc Bùi gọi đến, còn có thể là vì chuyện gì?
Tuy trong lòng hai người thấp thỏm, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.