Bùi Khiêm nhìn Tiểu Chu: “Thứ bảy có lịch sử tăng ca của ngươi, ngươi đến công ty tăng ca?”
Tiểu Chu vội gật đầu: “Đúng vậy tổng giám đốc Bùi, có vài việc liên quan đến tuyển dụng chưa xong nên tạm thời tăng ca.”
Bùi Khiêm trầm mặc một lúc, lý do này rất hợp lý.
Gần đây có một phần người ở bộ phận hành chính dốc hết sức để phối hợp chuyện tuyển dụng với bộ phận nhân sự, Tiểu Chu cũng là một trong số đó.
Với lại công việc của bộ phận hành chính bình thường tương đối nhàn, nên Bùi Khiêm cũng khá tin tưởng bộ phận này, trước nay cũng không quan tâm chuyện tăng ca của bọn họ, cũng không yêu cầu phải báo lên.
Bùi Khiêm lại nhìn về phía Lý Nhã Đạt: “Ngươi cũng đến tăng ca?”
Lý Nhã Đạt vội nói: “Không, ta chỉ ở nhà chỉnh sửa mấy tập tài liệu thôi.”
Trong ghi lịch sử chỉnh sửa tài liệu cũng sẽ có thời gian sửa và người sửa, sẽ không thể hiện rõ là sửa trên máy tính nào.
Bùi Khiêm khẽ gật đầu.
Chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều rồi?
Thứ bảy có người đến tăng ca thật, nhưng là Tiểu Chu của bộ phận hành chính đến tăng ca, không có vấn đề gì hết, dù sao thì hắn không phụ trách dự án kiếm được nhiều tiền.
Lịch sử chỉnh sửa tài liệu là tải lên từ nhà Lý Nhã Đạt, hình như cũng không có vấn đề gì lớn.
Bùi Khiêm gật đầu: “Được, không có chuyện gì khác. Các ngươi ra ngoài trước đi, nhớ thống kê thời gian tăng ca của mình, tìm tài vụ nhận lương tăng ca.”
Hai người cũng thở phào rồi quay người đi.
Bùi Khiêm cày phim tiếp.
Đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó sai sai.
Hình như mô hình quản lý bây giờ có kẽ hở rõ ràng!
Nếu có người dùng thẻ nhân viên của bộ phận hành chính để tăng ca, thế thì làm thế nào đây?
Không thể loại trừ khả năng này được!
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm gửi tin cho Đường Diệc Xu: “Giao nhiệm vụ cho ngươi.”
Đường Diệc Xu: “Vâng, đàn anh.”
Bùi Khiêm: “Sau này thứ bảy chủ nhật ngươi đến công ty, sẵn tiện đếm số người trong công ty, ghi chú lại có những ai, thứ hai báo cáo cho ta.”
Đường Diệc Xu: “Đàn anh, ta không nhớ hết tên của mọi người, phải đi hỏi sao?”
Bùi Khiêm: “Không không không, đừng có hỏi. Chủ yếu là để khen thưởng nho nhỏ cho nhân viên tăng ca, cho bọn họ bất ngờ, nói ra thì không thú vị nữa.”
“Không nhớ tên cũng không sao, ngươi chỉ cần nhớ những đặc điểm quan trọng là được rồi, ví dụ như: nam, vóc người thấp gầy; nam, tóc vùng chữ M cao; nữ đeo mắt kính.”
Đường Diệc Xu: “Vâng, ta biết rồi đàn anh.”
Bùi Khiêm: “Thế ngươi thử miêu tả người đến công ty vào cuối tuần trước thử xem?”
Đợi một lúc không thấy trả lời.
Bên kia Đường Diệc Xu xoắn xuyết hết sức.
Nàng nhìn nhìn Bao Húc đang chơi game như thường, lại nhìn về phía văn phòng của Bùi Khiêm.
Tình huống trông có vẻ khó biết rõ đầu đuôi.
“Người có tóc vùng chữ M hơi cao này đã dặn ta đừng nói chuyện hắn đến tăng ca với đàn anh.”
“Nhưng đàn anh lại hỏi…”
Đường Diệc Xu hơi đắn đo, suy nghĩ mấy giây mới đáp: “Đàn anh, là vì khen thưởng đúng không? Không phải phạt đúng không?”
Bùi Khiêm: “Đúng rồi!”
Đường Diệc Xu ngẫm nghĩ đáp: “Thế ta có thể hỏi hắn muốn khen thưởng không trước đã, được không?”
Bùi Khiêm: ?
Hỏi hắn có muốn khen thưởng không? Thế chẳng phải lộ ý đồ của ta sao?
Vội đáp: “Không cần đâu, ngươi nói đặc điểm của hắn cho ta nghe là được.”
Đường Diệc Xu đáp: “Không được đâu đàn anh. Ta đã đồng ý không thể nói rồi.”
Bùi Khiêm: ?
Quả nhiên có vấn đề!
Vả lại suýt nữa bị lừa cho qua chuyện rồi!
Đột nhiên Bùi Khiêm như được Sherlock Holmes nhập, quyết định đi tìm kiếm sự thật.
Cuối tuần lúc tăng ca, chắc chắn Đường Diệc Xu thấy người khác, với lại hơn phân nửa là không phải Tiểu Chu của bộ phận hành chính.
Bởi vì Tiểu Chu tăng ca là được phép, hắn không cần nhấn mạnh với Đường Diệc Xu không được nói.
Nhất định có người dùng thẻ của Tiểu Chu lén tăng ca, với lại Tiểu Chu còn bao che cho hắn!
Bùi Khiêm muốn tiếp tục thử moi tin từ chỗ Đường Diệc Xu, nhưng không moi được.
Bởi vì em gái này quá thật thà, nếu ban đầu Bùi Khiêm nói vấn đề này rất nghiêm trọng, có thể có người trộm bí mật công ty, thế thì nói không chừng Đường Diệc Xu sẽ nói thật.
Thế nhưng Đường Diệc Xu đã biết người này chỉ đến tăng ca bình thường, không có khả năng trộm bí mật công ty, từ suy nghĩ đơn giản “đã đồng ý với người khác rồi thì phải giữ lời”, quyết định giữ bí mật thay hắn.
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, đáp: “Thôi bỏ đi.”
“Lần sau có người đến tăng ca nữa thì ngươi phải im lặng ghi lại tên hoặc đặc điểm của bọn họ, sau đó bí mật gửi cho ta, nhiệm vụ này không thành vấn đề chứ?”
Đường Diệc Xu: “Vâng đàn anh, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, chuyện này không cần làm ầm lên, không thể bứt dây động rừng.
Sớm muộn gì cũng bắt được tên kia, không cần vội, chỉ cần sau này hắn cứ làm sai không biết sửa đổi, tiếp tục làm việc ngang ngược, sớm muộn gì cũng có ngày bị tổng giám đốc Bùi tóm được thôi.
Bùi Khiêm quyết định không làm ầm lên, chủ yếu là vì Đường Diệc Xu.
Hắn phải để tên kia cảm thấy Đường Diệc Xu vô cùng lương thiện, vô cùng nghe lời, sẽ không báo cáo với tổng giám đốc Bùi, như vậy sẽ dần dần buông lỏng cảnh giác.
Mà Bùi Khiêm thì có thể dùng Đường Diệc Xu, nắm bắt hành động của những người tăng ca vào cuối tuần!
Đến lúc đó, mấy tên lén tăng ca kia bị bắt cũng không biết sao lại bị lộ, cũng không biết thật ra tất cả đã trong tầm tay tổng giám đốc Bùi rồi…
Tên đó nghĩ bản thân làm không chê vào đâu được, nhưng từng hành động của hắn đã bị tổng giám đốc Bùi nắm đuôi từ lâu rồi.
“Hừ, đấu với ta, còn non lắm!” Bùi Khiêm đắc ý dựa vào ghế làm việc, ngồi tên lén lút tăng ca kia cháy nhà lòi mặt chuột.
……
Thứ tư, ngày 1 tháng 12.
Tiểu Tôn chuẩn bị xuất phát đến sân bay đón Nguyễn Quang Kiến.
Là tài xế chuyên dụng của tổng giám đốc Bùi, kỹ thuật lái xe của Tiểu Tôn phải gọi là hết nước chấm, với lại làm việc cũng nhanh chóng, nhận được sự tín nhiệm của tổng giám đốc Bùi.