Bình thường vào dịp đặc biệt, ví dụ như lúc Kiều Lão Thấp, Trương Tổ Đình đến Kinh Châu thì đều do Tiểu Tôn đi đón, lần này cũng không ngoại lệ.
Trước khi đi, Bùi Khiêm lại kéo Tiểu Tôn đến một bên, dặn dò đơn giản vài câu.
“Sau khi gặp Nguyễn Quang Kiến, đưa đến khách sạn trước, để hắn để đồ ở đó, nghỉ ngơi một chút.”
“Sau đó kéo thẳng đến khu vui chơi!”
“Sắp xếp cho hắn chơi tàu lượn siêu tốc trước.”
“Đợi chơi được kha khá rồi, tối lại kéo hắn đến quán ăn Hồ Thiên Nga ăn.”
“Nhớ, nhất định phải để hắn chơi thật vui, chơi không vui là ta hỏi tội ngươi, biết chưa?”
Bùi Khiêm dặn đi dặn lại.
Hôm nay là thứ tư, phải chủ nhật mới có chỗ trống ở bếp tư nhân Minh Vân, nên chỉ có thể để Nguyễn Quang Kiến chịu ấm ức một chút, đến quán ăn Hồ Thiên Nga.
Vừa đến Kinh Châu sắp xếp chơi tàu lượn siêu tốc ngay, việc này chẳng khác nào ra oai phủ đầu, đánh bại nhuệ khí của Nguyễn Quang Kiến!
Ai bảo ngươi điên cuồng gài bẫy cho ta? Ta phải trả lại cho ngươi chứ!
Bùi Khiêm nghĩ xong xuôi, Tiểu Tôn làm việc nhanh nhẹn đáng tin, bồi dưỡng nhiều hơn, sau này hắn chính là người dẫn đường.
Có khách quý trên sổ tay của tổng giám đốc Bùi đến Kinh Châu, trước tiên để Tiểu Tôn dẫn hắn đi hưởng thụ gói tàu lượn siêu tốc đã.
Tiểu Tôn vội gật đầu: “Tổng giám đốc Bùi yên tâm, ta chắc chắn sẽ sắp xếp sao cho ổn thỏa!”
Tuy không rõ vì sao tổng giám đốc Bùi lại đam mê mấy kiểu vận động cực hạn như tàu lượn siêu tốc và nhảy bungee như vậy, nhưng đã là nhiệm vụ tổng giám đốc Bùi đích thân dặn dò thì phải nghiêm túc hoàn thành.
Đến sân bay, Tiểu Tôn thuận lợi gặp được Nguyễn Quang Kiến.
Lần này đến Kinh Châu, Nguyễn Quang Kiến không mang theo nhiều hành lý, chỉ có một vali và một balo, trong balo để máy tính bảng đồ họa, laptop... trong vali thì để vài bộ quần áo để thay.
Tiểu Tôn đưa Nguyễn Quang Kiến đến khách sạn, sau khi cất hành lý, nghỉ ngơi một chút thì lên xe xuất phát tiếp.
“Bây giờ đến Đằng Đạt đúng không?” Nguyễn Quang Kiến hỏi.
Tiểu Tôn cười nói: “Không phải đến Đằng Đạt.”
“Tổng giám đốc Bùi nói, người vất vả từ xa đến, để ta dẫn ngươi trải nghiệm phong thổ bản địa Kinh Châu.”
Nguyễn Quang Kiến hoang mang: “Phong thổ có trải nghiệm gì hay ho? Chúng ta đi đến danh lam thắng cảnh di tích cổ gì à?”
Tiểu Tôn lắc đầu: “Không phải danh lam thắng cảnh di tích cổ gì hết, là khu vui chơi, ta dẫn ngươi đi trải nghiệm tàu lượn siêu tốc, tháp thả, con lắc khổng lồ và cả nhà ma nữa.”
Nguyễn Quang Kiến sững sờ, rơi vào trầm mặc.
Sau đó hắn hơi tò mò, hỏi: “Sao tổng giám đốc Bùi biết ta thích chơi mấy trò này?”
Buổi tối, quán ăn Hồ Thiên Nga.
Bùi Khiêm ngồi một góc yên tĩnh cạnh cửa sổ đợi Nguyễn Quang Kiến đến.
“Không biết lúc hắn chơi tàu lượn siêu tốc và con lắc khổng lồ có thấy thú vị không, lúc vào nhà ma có bị dọa hú hồn không.”
Bùi Khiêm tưởng tượng ra cảnh tượng Nguyễn Quang Kiến ngồi trên con lắc khổng lồ sợ hãi tới mức mặt mũi trắng bệch, hét tới mức khản cả giọng, trong lòng cực kỳ vui sướng.
Báo được thù lớn!
Bùi Khiêm nhìn đồng hồ, sắp tới giờ hẹn rồi.
Hắn đã hẹn trước là bảy giờ dùng bữa tối, theo thói quen của Tiểu Tôn, chắc chắn phải kéo người đến trước mười phút, kết quả giờ đã hơn bảy giờ rồi mà sao người vẫn chưa đến?
Chắc sẽ không phải vì kích thích quá, không ăn nổi cơm, về khách sạn nghỉ ngơi rồi chứ?
Nhưng mà Bùi Khiêm nhìn điện thoại, bên trên không có cuộc gọi nhỡ.
Hắn đang sầu thì Tiểu Tôn và Nguyễn Quang Kiến đến.
“Tổng giám đốc Bùi! Xin lỗi, trễ mất mấy phút.” Tiểu Tôn hơi ngại.
Nguyễn Quang Kiến đi theo phía sau: “Không trách được Tiểu Tôn được, là do ta mải chơi quên giờ.”
“Con lắc khổng lồ thú vị quá!”
Nguyễn Quang Kiến vui mừng hớn hở.
Bùi Khiêm: ???
Đây là lần đầu tiên hắn gặp Nguyễn Quang Kiến.
Bùi Khiêm vốn tưởng Nguyễn Quang Kiến sẽ là kiểu như nghệ sĩ, để tóc dài bay bay, nói không chừng sẽ để hai nhúm râu nhỏ.
Nhưng không phải, nhìn vẻ ngoài hắn chỉ là một chàng trai trẻ rất có tinh thần, tóc ngắn, da trắng, ngũ quan nghiêm chỉnh, còn thoáng khí chất của học sinh.
Đánh giá từ bên ngoài, so với Kiều Lão Thấp ru rú trong nhà kia thì người này không tệ.
Cảnh tượng “Nguyễn Quang Kiến tái mặt, hồn lìa khỏi xác” trong tưởng tượng của Bùi Khiêm không xuất hiện.
Ngược lại, sắc mặt Nguyễn Quang Kiến hồng hào, tràn đầy sức sống, hình như còn thoáng chút chút kích động, vốn không có chuyện bị con lắc khổng lồ dọa tè ra quần.
“Tổng giám đốc Bùi! Cảm ơn!”
Nguyễn Quang Kiến nắm tay Bùi Khiêm: “Lâu rồi không chơi đã thế này! Khu vui chơi Kinh Châu thật thú vị! Nhất là con lắc khổng lồ kia, giống khu vui chơi ở Ma Đô! Chơi siêu vui!”
“Ài, đáng tiếc thời gian hơi gấp, nếu không ta còn muốn chơi thêm lần nữa!”
Bùi Khiêm: “???”
Hỏng bét, hỏng hết rồi.
Không ngờ Nguyễn Quang Kiến lại rất thích mấy hạng mục kích thích kiểu này!
Nguyễn Quang Kiến cảm khái: “Tổng giám đốc Bùi có lòng quá, chắc hẳn ngươi biết ta thích mấy trò này, cho nên mới cố ý chuẩn bị cho ta một bất ngờ, để ta lên xe mới nói.”
“Nhưng ta vẫn phải nói một câu! Với giao tình của chúng ta, làm thế này thì hơi quá, thật ra tổng giám đốc Bùi không cần khách sáo như vậy!”
Bùi Khiêm: “…”
Giao tình của chúng ta?
Chúng ta có giao tình quần què!
Bùi Khiêm nghẹn cục tức trong ngực, không nói ra thì không sao vui nổi, mà sự nhiệt tình của Nguyễn Quang Kiến đã chặn họng hắn, khiến hắn vốn không thể thốt ra được.
“Ăn cơm thôi.”
Bùi Khiêm im lặng ngồi xuống.
Tuy đồ ăn của quán ăn Hồ Thiên Nga không bằng bếp tư nhân Minh Vân, nhưng cũng không ít món ngon, với lại còn là buffet, tùy ý tự chọn, có thể ăn thả ga.
Nguyễn Quang Kiến lấy không ít đồ ăn ngon, chẳng mấy chốc trên bàn đã đầy ắp.
Kịch bản trong tưởng tượng của Bùi Khiêm là Nguyễn Quang Kiến chơi tàu lượn siêu tốc và con lắc khổng lồ cả buổi chiều thì hồn lìa khỏi xác, kinh hồn bạt vía, đương nhiên cũng không có khẩu vị gì, mình có thể vừa nhìn thảm trạng của hắn vừa thưởng thức đồ ngon, vừa thoải mái vừa thư giãn.
Nhưng mà Nguyễn Quang Kiến không hề hồn lìa khỏi xác, cũng không hề kinh hồn bạt vía, ngược lại còn tinh thần phấn chấn, ăn uống ngon lành…