Thế là Nguyễn Quang Kiến ăn như hổ đói, ăn đã đời, còn Bùi Khiêm lại không có khẩu vị gì.
Khó chịu!
Cứ như đấm vào vải bông, Bùi Khiêm suýt nữa tức đến nội thương.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Nguyễn Quang Kiến nhét một miếng tôm hùm to vào miệng: “Con lắc khổng lồ thật sự rất thú vị, kích thích cực, vô cùng có ích cho việc khơi dậy linh cảm của ta!”
“Tàu lượn siêu tốc và nhảy bungee cũng được, rất đáng tiền.”
“Tóm lại là chiều nay ta chơi vui lắm!”
“Cảm ơn tổng giám đốc Bùi tận tình chiêu đãi, nào, ta kính ngươi một ly!”
Tuy là uống đồ ngọt không rượu, nhưng hai người cứ chén chú chén anh, Bùi Khiêm cảm thấy mình hơi choáng.
“Đều rất ổn à? Không cảm thấy có gì không hài lòng sao?” Bùi Khiêm hỏi dò: “Có gì không ổn, chúng ta có thể tiếp tục cải tiến.”
Nguyễn Quang Kiến ngẫm nghĩ: “Nếu nói có gì không ổn lắm…”
“Có lẽ là nhà ma chăng?”
“Thật ra ta là người khá sợ tối, hơn nữa còn đã chuẩn bị cho tình huống sợ đến phát khóc, thế nhưng nhà ma này lại không đáng sợ.”
“Nhưng thế này cũng đỡ, nếu nhà ma đáng sợ quá thì có lẽ tối nay ta không thể đến rồi, ha ha.”
Bùi Khiêm cạn lời.
Xem xem hậu quả có nghiêm trọng không cơ chứ?
Ta tinh ý chuẩn bị nhiều thứ như thế, nào là tàu lượn siêu tốc, con lắc khổng lồ gì gì đó, thế nhưng lại đều là dê vào miệng hổ, phí công.
Chỉ có mỗi nhà ma là trúng điểm yếu của Nguyễn Quang Kiến, kết quả nhà mà lại quá kém, không dọa được hắn.
Đòn sát thương trí mạng biến thành món khai vị!
Bực thật chứ!
Tất cả là tại khu vui chơi của Kinh Châu, ai bảo các ngươi làm nhà ma kém như thế! Mất mặt!
Bùi Khiêm im lặng đổ lỗi lên đầu khu vui chơi.
Không bao lâu sau, hai người ăn uống no nê, ly đĩa trên bàn lộn xộn.
Nguyễn Quang Kiến vô cùng hài lòng vỗ bụng, ợ một cái.
“Quá ngon!”
“Ể, hình như món ăn không hợp khẩu vị tổng giám đốc Bùi thì phải, ngươi ăn ít quá.”
Bùi Khiêm cười ha ha: “Hôm nay dạ dày không tốt lắm.”
Nguyễn Quang Kiến gật đầu: “Ta hiểu ta hiểu, sản nghiệp của tổng giám đốc Bùi quá nhiên, áp lực công việc cũng lớn, nên mới ăn không ngon miệng.”
“Nghe nói tổng giám đốc Bùi cũng rất thích mấy kiểu vận động thế này à?”
“Ta nghĩ tìm một người đồng đạo quá khó, nào ngờ sở thích của tổng giám đốc Bùi và ta lại giống nhau như vậy!”
“Vài hôm nữa chúng ta cùng nhau chơi con lắc khổng lồ đi, chắc chắn sẽ giúp ngươi ăn ngon miệng!”
Bùi Khiêm: “…Không cần đâu! Thật sự không cần khách sáo với ta!”
Tức thật chứ, hắn vốn muốn gài Nguyễn Quang Kiến, kết quả bị hắn đè đầu cưỡi cổ mới khó hiểu?
Điều khiến Bùi Khiêm cảm thấy khó chịu nhất chính là bản thân không có cách nào xử lý được Nguyễn Quang Kiến!
Nếu thật sự chơi con lắc khổng lồ, vậy thì trái tim nhỏ bé của Bùi Khiêm tiêu mất!
Bùi Khiêm cảm thấy mình đang bị thách thức.
Lần trước lúc Kiều Lão Thấp đến, Bùi Khiêm dùng “Quay Đầu Là Bờ” để gài hắn, mặc sức trêu đùa hắn.
Tuy sau đó bị Kiều Lão Thấp chơi ngược một vố, nhưng chí ít trên đất Kinh Châu thì Bùi Khiêm vẫn nắm quyền chủ đạo.
Kết quả sau khi Nguyễn Quang Kiến đến, kịch bản lại không còn giống nữa!
Bùi Khiêm chuẩn bị tàu lượn siêu tốc, song lại hoàn toàn không mang đến hiệu quả gì.
Điều này khiến Nguyễn Quang Kiến thăng hạng nhanh chóng trong sổ tay của Bùi Khiêm, vượt qua Kiều Lão Thấp chỉ còn là vấn đề thời gian.
Bùi Khiêm rất không vui.
Nhất định phải tìm cách hay để trị tên Nguyễn Quang Kiến này!
Không thể để hắn ngạo mạn như vậy được!
……
Sáng hôm sau.
Nguyễn Quang Kiến mang máy tính và bảng vẽ đến chỗ làm việc của Đằng Đạt.
Hôm qua hắn ăn rất đã, ngủ rất ngon, sáng sớm thức dậy tinh thần thoải mái, cảm thấy trong mình tràn đầy linh cảm.
Hôm nay hắn đến Đằng Đạt chủ yếu là để bàn trực tiếp với nhà thiết kế GOG, đảm bảo bàn phác thảo nhân vật mình sẽ vẽ không xuất hiện sai sót gì.
Hắn thu thập ý kiến, tự làm một bản thảo ổn thỏa, sau đó mới gửi cho người khác trong phòng làm việc hoàn thiện.
Vừa đến khu văn phòng, Nguyễn Quang Kiến sững sờ.
Rộng quá!
So với nơi này, Nguyễn Quang Kiến cảm thấy môi trường phòng làm việc Quang Hoàn của mình hơi giống chuồng bồ câu, mà bên đây là căn biệt thự.
Cửa sổ kiểu Pháp đặt đầy cây xanh, tất cả đều được chăm sóc rất tốt, trông có vẻ có người chuyên chăm sóc.
Ngoài ra còn có phòng ăn, phòng giải trí, khu đồ vặt…
Cái gì cũng có!
Một con mèo thuần màu đen, chỉ có bốn chân trắng đến cạnh Nguyễn Quang Kiến đánh hơi, sau đó không vui bỏ đi, hình như đang cười nhạo hắn là cái tên nhà quê mới lên thành phố.
Nguyễn Quang Kiến kinh hãi, chỗ làm việc lớn thế này thì phải tốn bao nhiêu tiền thuê đây!
Đúng là xa xỉ!
Phòng làm việc Quang Hoàn của hắn ở Ma Đô nằm cạnh trường Đại học Tài chính mà hắn đã tốt nghiệp. Tiền thuê văn phòng của Ma Đô không cao, song vẫn khiến Nguyễn Quang Kiến cảm thấy khó chấp nhận.
Giá thuê đắt, đương nhiên chỗ làm việc sẽ chật chội, với lại không có tiền để mua máy tính và bàn ghế làm việc tốt, điều kiện các mặt cũng kém hơn nhiều.
Vốn dĩ Nguyễn Quang Kiến không có cảm giác gì, dù sao thì các công ty ở Ma Đô cũng đều sêm sêm nhau như vậy.
Diện tích chỗ làm việc tiêu chuẩn cũng chỉ tầm 10 mét vuông, nhỏ hơn thì sẽ rất chật, lớn hơn thì quá tốn tiền.
Nguyễn Quang Kiến vẫn luôn cảm thấy chỗ phòng làm việc của mình rất rộng rãi, nhưng thấy môi trường làm việc của Đằng Đạt…
Chợt thấy ghen tị.
Chênh lệch quá lớn!
Lý Nhã Đạt đứng lên tiếp đón: “Nguyễn Quang Kiến đúng không? Xin chào, ta là Lý Nhã Đạt, trước đó đã từng trao đổi với ngươi trên mạng.”
Hai cô gái ở quầy lễ tân rót một tách trà nóng cho Nguyễn Quang Kiến, sau đó Nguyễn Quang Kiến và Lý Nhã Đạt bắt đầu nói cụ thể về tạo hình tướng trong GOG.
Nguyễn Quang Kiến vừa nghe Lý Nhã Đạt giới thiệu, vừa cầm bảng vẽ lên phác thảo, sau đó liên tục chỉnh sửa.
“Người bảo vệ chính nghĩa Modeste này được thiết kế tạo hình dựa theo nguyên mẫu của tổng giám đốc Bùi, bản thảo trước đó có vài chỗ không phù hợp lắm, ví dụ như vóc dáng…”