Có đề xuất của Lý Nhã Đạt, Nguyễn Quang Kiến liên tục thay đổi nội dung chi tiết, bao gồm phóng đại sạo cho phù hợp tạo hình tướng, chỉnh sửa biểu cảm mặt dựa vào tính cách...
Trò chuyện trực tiếp thật sự tiện hơn trên mạng nhiều, chẳng mấy chốc hình tượng này đã gần giống với khái niệm trong mong đợi của Lý Nhã Đạt.
Bất tri bất giác sắp đến trưa rồi.
Nguyễn Quang Kiến lấy điện thoại ra theo thói quen: “Có phải đặt đồ bên ngoài không? Bình thường các ngươi đặt ở đâu?”
Lý Nhã Đạt vội nói: “Để ta, bên bên ta có suất ăn riêng cho nhân viên, ngươi chọn một phần là được rồi.”
“Suất ăn cho nhân viên?” Nguyễn Quang Kiến hơi thắc mắc cầm điện thoại, phát hiện bên trên là mấy món vô cùng đơn giản, ví dụ như trứng xào cà chua, thịt bò khoai tây, thịt lợn hầm… và những món không khác gì bình thường ăn.
Hắn cũng không để ý lắm, chỉ cảm thấy hơn hơn phân nửa là món đặt ở mấy quán nhỏ, tùy tiện chọn “món ăn tốt cho sức khỏe hôm nay” rồi không quan tâm nữa.
Đúng 12 giờ, nhân viên giao đồ ăn đến rất đúng giờ.
Mọi người trong văn phòng bán bạc xong lần lượt đứng lên khỏi vị trí của mình, đến phòng ăn ăn cơm.
Từng chiếc bát sứ trắng được bày ra trên bàn, dường như đã thành quen.
Mọi người có nói có cười, vừa ăn vừa trò chuyện.
“Đây là của ngươi, món ăn tốt cho sức khỏe hôm nay. Ái chà, là tôm xào bông cải xanh.” Lý Nhã Đạt đưa hộp thủy tinh trong suốt cho Nguyễn Quang Kiến.
Nguyễn Quang Kiến nhận lấy, vừa mở ra xem, hộp cơm chia thành ba phần, phần lớn chiếm hơn phân nửa hộp cơm là món chính.
Mấy con tôm lớn và bông cải xanh màu ngọc bích trộn với nhau, ở giữa có cà rốt đỏ trộn cùng, trông vừa đủ màu sắc lại vừa không ngấy dầu.
Hai ngăn nhỏ hơn là hai phần cơm gạo lứt và mấy miếng sashimi cá hồi, ngoài ra còn có thức uống là sữa khoai tím.
Mấy món này đều đựng trong hộp thủy tinh trong suốt, trông bắt mắt khiến người ta thèm thuồng hết sức.
Nguyễn Quang Kiến thử vài miếng, ngon hơn những gì hắn nghĩ!
Trước đây Nguyễn Quang Kiến cũng từng gọi đồ ăn ngoài ở Ma Đô, hơn nữa hình như cũng đã thưởng thức hết menu của mấy quán đồ ăn ngoài gần công ty rồi.
Nhưng ngày nào cũng phải nghĩ xem nên ăn gì đến phát phiền.
Những món ngon như lẩu cay, xiên que, cơm hộp thì thường nhiều dầu mỡ, không tốt cho sức khỏe lắm, ăn lâu sẽ dễ phát phì, hoặc dễ mỡ máu, cao huyết áp, đường huyết cao.
Một vài cửa hàng đồ ăn ngoài gắn mác “món ăn tốt cho sức khỏe” thì lại làm rất dở, thường thường để một đống rau sống lên trên là xong chuyện, vốn ăn không no, buổi chiều đói sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc.
Cũng không có cách nào khác, rất nhiều quán ăn đã dốc sức điều chỉnh gia vị để tăng hương vị cho món ăn, dù sao thì đa số khách hàng đặt đồ về đều không quan tâm đến có tốt cho sức khỏe hay không, họ chỉ quan tâm đến hương vị thôi.
Nếu thấy quá nhạt, không đặc biệt thì lần sau sẽ không đặt nữa.
Nếu thật sự muốn làm ra món ăn vừa tốt cho sức khỏe vừa ngon thì đầu tiên nguyên liệu phải tươi, kế tiếp là tay nghề của đầu bếp phải cứng, cuối cùng là phải có khách chịu trả giá cao để mua.
Cho nên, Nguyễn Quang Kiến ở Mã Đô lâu như vậy rồi cũng từng ăn mấy quán tập hợp “món ăn tốt cho sức khỏe”, nhưng mà hình như kiểu vừa bình thường vừa tốt cho sức khỏe rất ít khi ăn được.
Nguyễn Quang Kiến hơi tò mò hỏi: “Suất ăn này bao nhiêu tiền?”
Lý Nhã Đạt nói: “Suất ăn của nhân viên nội bộ không tốn tiền, nếu là khách đặt từ bên ngoài thì một phần hơn hai mươi đồng.”
Nguyễn Quang Kiến cảm thán: “Không đắt. Mấy dụng cụ ăn này là tặng kèm à?”
Lý Nhã Đạt lắc đầu: “Đương nhiên không phải rồi, sẽ có người chuyên phụ trách thu dọn khử trùng.”
Nguyễn Quang Kiến càng ngạc nhiên hơn: “Thế thì càng rẻ! Bán hơn hai mươi đồng thật sự có thể hồi vốn sao?”
Lý Nhã Đạt mỉm cười: “Nghe nói Takeaway Netfish đang lỗ thật, tổng giám đốc Bùi vẫn đang bỏ tiền ra bù vào.”
“Nhưng xét từ vốn và nguyên liệu gốc thì chắc có lời, nhưng quy mô bây giờ chưa lớn, chưa có nhiều người đặt hàng nên vẫn đang lỗ.”
“Nói không chừng tương lai sẽ lãi.”
“Ta cảm thấy đối với tổng giám đốc Bùi mà nói, Takeaway Netfish này chỉ đơn giản là phúc lợi cho nhân viên, giống như rất nhiều trường học cũng sẽ trợ cấp cho căn tin.”
Nguyễn Quang Kiến im lặng ăn, trầm mặc không nói.
Ăn cơm xong, mọi người thu gom dụng cụ ăn đặt ở quầy lễ tân, sau đó ai về chỗ nấy, nên xem phim thì xem, nên ngủ trưa thì ngủ trưa.
Lý Nhã Đạt không có thói quen ngủ trưa nên hai người trò chuyện tiếp.
Nguyễn Quang Kiến lại hỏi đến tiền thuê, mức chi tiêu thường ngày ở Kinh Châu, trong lúc bàn luận vô cùng ghen tị.
Dù sao thì Kinh Châu cũng là đô thị loại II, chi tiêu hằng ngày thua Mã Đô một bậc, đương nhiên sẽ cảm thấy cái gì cũng rẻ hơn.
Lý Nhã Đạt lại nói đến Logistics Nghịch Phong, quán cà phê Internet Netfish và nghiệp vụ lắp ráp máy tính ROF... một cách vô cùng tự hào.
Nguyễn Quang Kiến càng nghe càng trầm mặc, cuối cùng không nói gì.
Chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi vẽ tiếp.
……
Lý Nhã Đạt đứng lên đến phòng ăn lấy cà phê.
Sau đó nàng lấy điện thoại ra lén gửi cho Bùi Khiêm một tin nhắn.
“Tổng giám đốc Bùi, ta đã giới thiệu phúc lợi của Đằng Đạt cho Nguyễn Quang Kiến nghe theo yêu cầu của ngươi rồi!”
Chẳng mấy chốc Bùi Khiêm đã trả lời.
“Phản ứng của hắn thế nào?”
Lý Nhã Đạt: “Không nói gì, nhưng hình như hơi thất thần. Ta nghĩ, có phải phúc lợi Đằng Đạt quá tốt, hơi kích thích hắn rồi không? Hắn sẽ không ghi thù chứ?”
Bùi Khiêm: “Làm tốt lắm, ta đến ngay!”
……
Bùi Khiêm bò dậy khỏi giường, nhanh chóng thay đồ.
Hôm nay bệnh lười của hắn lại tái phát, ngủ trưa đến hơn hai giờ chiều mới dậy.
Hắn vừa cày phim một lúc thì thấy tin vui của Lý Nhã Đạt, bèn vội vàng lao đến công ty.
Hôm qua Bùi Khiêm bị Nguyễn Quang Kiến làm bực mình nên vẫn luôn vắt óc nghĩ cách phải đáp trả thế nào.
Ở địa bàn Kinh Châu, sao tổng giám đốc Bùi có thể bị đánh bại được!
Nghĩ tới nghĩ lui, Bùi Khiêm cảm thấy cũng chỉ có phúc lợi của Đằng Đạt đủ sức tạo thành vết thương cho Nguyễn Quang Kiến thôi.