Được, đó là một ý hay.
Người bên Game Thương Dương đã chơi game kinh dị hơn một tháng nay rồi, có lẽ bọn họ đã có một vài điều tâm đắc về phương diện này.
Phải sắp xếp mấy người chuyên nghiệp một chút, làm căn nhà ma này trở nên đáng sợ, ít nhất phải khiến Nguyễn Quang Kiến sợ đến phát khóc.
Nghĩ tới đây, Bùi Khiêm gửi cho Lâm Vãn một tin nhắn.
“Chọn một nhân viên bình thường có thái độ làm việc tích cực nhất từ Game Thương Dương.”
“Chỗ ta có nhiệm vụ mới.”
......
......
Sáng hôm sau.
Bao Húc như thường lệ đúng giờ đến công ty, ngồi xuống chỗ ngồi của mình.
Hắn vào website Điểm Kết, mở tài liệu rồi sửa đổi cẩn thận.
Tuy nhiên, chỉ sau vài phút sửa đổi, hắn cảm thấy có điều gì không ổn.
Bao Húc vội vàng nhìn lướt qua văn phòng, muốn tìm ra nguồn gốc của loại cảm giác bất an này.
Cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn vào một chỗ trống.
Hôm nay Trần Khang Thác không đến làm việc.
Không chỉ có thế, đồ dùng cá nhân trên ghế làm việc của hắn cũng đã biến mất!
Nếu như xin nghỉ phép vì bị bệnh, có cần thiết phải mang hết đồ dùng cá nhân đi không?
Bao Húc cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Chuyện gì đã xảy ra với hắn?
Bốc hơi khỏi thế giới này?
Bao Húc rất hoảng sợ, cảm thấy nguy hiểm một cách khó hiểu.
Hắn vội vàng gửi một tin nhắn cho Trần Khang Thác.
“Sao hôm nay ngươi không đi làm?”
Trước khi Trần Khang Thác trả lời lại, trong đầu Bao Húc đã hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Bị đuổi rồi?
Không thể nào, tổng giám đốc Bùi chưa từng đuổi bất cứ nhân viên nào.
Chủ động từ chức?
Càng không thể nào, tìm đâu ra công ty có đãi ngộ tốt hơn Đằng Đạt chứ?
Không phải là bị người ngoài hành tinh bắt cóc đấy chứ?
Nếu những lựa chọn này đều bị phủ nhận, vậy thì chỉ còn có một khả năng...
Trần Khang Thác trả lời: “Anh Bao, nói thẳng ra, có thể ngươi không tin.”
“Ta... bị điều đi đảm nhiệm dự án mới.”
“Tổng giám đốc Bùi nói, gần đây hắn muốn đầu tư vào một dự án nhà ma, bảo ta đến làm người phụ trách.”
“Công việc sắp xếp rất vội vàng, ta đi cũng rất vội vàng, tiệc chia tay chỉ có thể tìm thời gian khác...”
“Bảo mọi người đừng lo lắng, ta chỉ đổi bộ phận...”
Bao Húc: “Hả? Nhà ma? Ngươi đi làm người phụ trách?”
Trần Khang Thác: “Anh Bao, ta cũng rất mông lung, cuối tuần ta còn đang tăng ca chỉnh sửa phương án thiết kế của GOG, bây giờ ta đã đang khảo sát chỗ nhà ma đây...”
“Hình ảnh”
“Hình ảnh”
Bao Húc xem hình ảnh Trần Khang Thác gửi tới, trong ảnh là một khu công nghiệp cũ khá hoang vu, dân cư thưa thớt, cỏ dại mọc um tùm, có một sự tiêu điều và thê lương khó hiểu.
Tâm trạng của Trần Khang Thác lúc này, hắn có thể hình dung được.
Bao Húc trầm mặc trong chốc lát, gõ chữ hỏi: “Sao tổng giám đốc Bùi lại chọn ngươi?”
Trần Khang Thác: “Sao ta biết được... Tổng giám đốc Bùi chỉ nói với ta, hắn vô cùng coi trọng tiềm năng của ta, hy vọng ta đến sân khấu lớn hơn để phát triển tài năng của mình...”
Bao Húc rơi vào trầm tư.
Quả nhiên, đây lại là một “đề bạt kiểu tổng giám đốc Bùi”.
Trước đó bất kể là đề bạt Hoàng Tư Bác, Lữ Minh Lượng hay là Lý Nhã Đạt, cả quá trình đề bạt có vẻ khá tùy ý.
Họ cũng không phải là người có tuổi nghề lâu nhất trong cả tổ dự án, cũng không phải là người có năng lực mạnh nhất hay ưu tú nhất.
Trước khi được đề bạt, những người này đều không có tiếng tăm gì.
Nhưng sau khi được đề bạt, bọn họ đều nhanh chóng thích ứng được với vị trí mới, hơn nữa còn bộc phát ra tiềm năng đáng kinh ngạc!
Hiển nhiên, tổng giám đốc Bùi có mắt nhìn độc đáo, lúc tuyển chọn nhân tài có thể nhìn thấy khả năng vô hạn ẩn chứa trong mỗi nhân viên.
Lần này đề bạt Trần Khang Thác cũng như vậy.
Là một thành viên của tổ thiết kế, Bao Húc thường xem bản thảo thiết kế, cũng thường nói về chuyện của tổ thiết kế với Lý Nhã Đạt.
Hắn biết rất rõ, mặt ngoài mặc dù Trần Khang Thác không được ai biết đến, nhưng trên thực tế hắn lại có lòng cầu tiến rất mạnh.
Việc tăng ca cuối tuần trước, bởi vì số người có hạn, cho nên Lý Nhã Đạt chỉ báo tăng ca cho vài đồng nghiệp có lý lịch tương đối cũ, chức vị tương đối quan trọng.
Đành chịu thôi, số người được phép tăng ca quá ít, muốn tăng ca thì cũng phải tranh nhau.
Mặc dù Trần Khang Thác không nằm trong danh sách tăng ca, nhưng cũng chủ động tới tăng ca, sửa chữa phương án mình phụ trách.
Điều này đã đủ chứng minh hắn là một người có yêu cầu khá cao đối với bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Bao Húc đột nhiên ngẩn ra.
Chẳng lẽ, tổng giám đốc Bùi có thể nắm rõ trạng thái công việc, tiềm lực và tinh thần phấn đấu của mỗi người?
Hơn nữa, tổng giám đốc Bùi còn có thể căn cứ vào những nhân tố này, có thể lựa chọn người tài và bổ nhiệm người tài một cách hợp lý, sắp xếp nhân viên có lòng cầu tiến, có tinh thần phát triển vào hạng mục mới?
Kết hợp với cảm giác “trùng hợp” trước đó…
Bao Húc sa sầm mặt mày, nghĩ tới một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Nếu không giấu diếm trạng thái công việc bình thường của mình trong thời gian này, có phải bây giờ mình đã đi khảo sát địa điểm nhà ma cùng với Trần Khang Thác rồi không?
Bao Húc không muốn đến nhà ma.
Bao Húc chỉ muốn làm một nhà thiết kế bình thường ở Game Đằng Đạt, lúc có nhiệm vụ nghiên cứu thì viết bản thảo, điều chỉnh các chi tiết game, sửa đổi phương án thiết kế.
Ngoại trừ việc này ra, hắn chỉ muốn chơi game, không muốn ra khỏi cửa, cũng không muốn đến các tổ dự án khác.
“Nguy hiểm quá.”
“Mặc dù tổng giám đốc Bùi không thường đến công ty, nhưng hắn luôn quan tâm đến công ty, chỉ cần là người thật sự có năng lực, có những đóng góp xuất sắc cho công ty, đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn!”
“Loại năng lực nhìn thấu này, đáng sợ quá!”
“Tạm thời ta vẫn chưa bị phát hiện, chỉ có thể là do may mắn thôi.”
“Không được bí quá hóa liều nữa, ít nhất phải nhẫn nhịn qua cuộc bình chọn nhân viên ưu tú lần sau đã rồi nói!”
Bao Húc âm thầm nhớ kỹ rồi sau đó đóng bản thảo đã sửa xong lại, vùi đầu vào game.
Quyết tâm, lần này nhất định phải làm một kẻ ăn không ngồi rồi!
……