Hai người Bùi Khiêm và Tiểu Tôn cùng đi vào trong, cũng thử nhìn tình huống bên trong nhà xưởng.
Tóm lại, vừa bẩn vừa lộn xộn, hoàn toàn không có bất kỳ giá trị nào để tiếp tục quan sát.
“Đi thôi.”
Bùi Khiêm cũng lang thang trong chỗ này năm phút, sau đó mới quyết định quay trở về.
Tiểu Tôn vội vàng đuổi theo, hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi có muốn tới nơi khác xem không? Có rất nhiều nơi có thể xây dựng thành nhà ma đó.”
Bùi Khiêm sửng sốt: “Tới nơi khác làm gì? Ta quyết chỗ này rồi.”
Tiểu Tôn: “Ờm...”
Hiểu sai ý rồi.
Tiểu Tôn vốn cho rằng, tổng giám đốc Bùi mới dạo chỗ này có năm phút đã tính chim cút luôn, chắc chắn là cực kỳ không hài lòng với nơi này.
Nếu quan tâm thì chắc chắn sẽ đi nhiều hơn.
Bởi vậy, Tiểu Tôn mới nghĩ có nên lái xe đưa tổng giám đốc Bùi đến địa điểm có thể xây dựng nhà ma tiếp theo hay không.
Song hắn nghĩ nhiều rồi.
Tổng giám đốc Bùi cực kỳ hài lòng với nơi này, cho nên mới quyết định lên đường về nhà.
Chẳng qua...
Xét cho cùng đây cũng là một hạng mục với kinh phí lên đến hơn mấy chục mấy trăm triệu, chỉ nhìn năm phút rồi đưa ra quyết định, liệu có qua loa quá không?
Có điều rất nhanh, Tiểu Tôn đã quăng suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Tổng giám đốc Bùi là người như thế nào, hắn sẽ đưa ra quyết định một cách qua loa sao?
Chắc chắn trước đi đến hắn đã tìm hiểu kỹ, vì vậy chỉ cần thời gian năm phút đến xác nhận suy nghĩ trước đó mà thôi.
Đây chính là lập kế hoạch trước rồi hành động sau, bày mưu tính kế, chiến thắng nằm trong tầm tay.
......
Trở lại công ty, Bùi Khiêm bắt đầu cân nhắc, rốt cuộc nên làm dự án nhà ma này như thế nào.
Làm nhà ma, muốn tiêu tiền vẫn tương đối dễ dàng.
Đặc biệt là những nhà ma ở các địa điểm cố định.
Bởi vì trên cơ bản các nhà ma được coi là nơi tiêu thụ một lần, nên hầu hết khách du lịch sau khi đi chơi một lần, hơn phân nửa sẽ không đến chơi lần thứ hai.
Trừ khi có một số mục đích đặc biệt như cải tạo nhà ma, có chủ đề mới và cách chơi mới.
Nhưng những nơi như nhà ma, chi phí một lần cải tạo là không hề nhỏ, hơn nữa trong quá trình cải tạo lại không có cách nào kinh doanh, đầu vào và đầu ra không tỷ lệ thuận.
Vì vậy, về cơ bản ngôi nhà ma có ba chế độ:
Đầu tiên là một số nhà ma siêu lớn ở nước ngoài, bởi vì quy mô quá lớn, có danh tiếng nên liên tục có khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới đến để trải nghiệm.
Có một lượng khách du lịch khổng lồ như vậy, bất kể là vé vào cửa hay bán hàng xung quanh đều sẽ tốt, đương nhiên có thể đảm bảo nguồn doanh thu phong phú.
Loại thứ hai là nhà ma di động, sau khi mở một thời gian ở một trung tâm mua sắm lớn ở một thành phố nào đó thì sẽ đổi sang thành phố khác, như vậy có thể mãi mãi đảm bảo có nguồn khách mới.
Trong nước có không ít nhà ma đều áp dụng mô hình này.
Loại thứ ba là xây dựng nhà ma trong một công viên giải trí lớn, miễn là số lượng khách của công viên giải trí có thể được đảm bảo, vậy số lượng đến nhà mà sẽ không kém.
Ba loại phương thức này, Bùi Khiêm đều không suy xét đến.
Bởi vì hắn vốn dĩ đã không có ý định kiếm tiền.
Rút kinh nghiệm từ thất bại của hầu hết các nhà ma, xây dựng một ngôi nhà ma ở một địa điểm cố định đủ lớn để khiến mọi người sợ hãi nhưng sẽ không nổi tiếng trên toàn quốc.
Cứ như vậy, cho dù người gần thành phố Kinh Châu nghe danh mà đến, nhìn qua trong thời gian ngắn sẽ khá ổn định, nhưng về lâu dài chắc chắn sẽ thua lỗ.
Cụ thể phải làm gì với dự án này, tạm thời Bùi Khiêm vẫn chưa có ý tưởng rất rõ ràng.
Thế nhưng việc này cũng không cần gấp gáp, đầu tiên phải tìm người phụ trách dự án nhà ma.
Hiện tại Bùi Khiêm quá bận rộn, cũng không thể chuyện gì cũng tự mình làm.
Hơn nữa, Bùi Khiêm cũng không muốn tham gia vào việc kinh doanh nhà ma này.
Một mặt là bởi vì nhà ma quá đáng sợ, Bùi Khiêm nhát gan; mặt khác cũng là bởi vì Bùi Khiêm lo lắng ngôi nhà ma do mình thiết kế sẽ không đáng sợ.
Tuy rằng nhà ma không đáng sợ càng có khả năng mất tiền, nhưng so ra, thua lỗ và đáng sợ, Bùi Khiêm càng muốn lựa chọn cái sau hơn.
Dù sao căn nhà ma này có một nhiệm vụ đặc biệt, đó tổng giám đốc Bùi muốn sắp xếp những kẻ thù trong cuốn sổ của mình vào ngôi nhà ma này.
Nếu như nhà ma không đáng sợ, tổng giám đốc Bùi lại bị kẻ thù trong cuốn sổ phản kích lại, thế thì quá mất mặt.
Bùi Khiêm suy nghĩ một lúc, gần đây công ty có mấy tên lén tăng ta, phải sắp xếp một đợt trước mới được.
Trần Khang Thác, chính là ngươi!
Ngươi phụ trách các dự án nhà ma!
Sắp xếp như vậy, quả thực có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Đầu tiên, Trần Khang Thác là một người phấn đấu, đưa hắn đi, có thể thanh lọc rất tốt bầu không khí của công ty.
Thứ hai, thái độ làm việc của Trần Khang Thác rất nghiêm túc, để cho hắn phụ trách dự án nhà ma, chắc hẳn là có thể hoàn thành tương đối tốt nhiệm vụ.
Ngoài ra, Bùi Khiêm còn nghĩ đến một công dụng đặc thù của căn nhà ma này.
Chế độ loại bỏ vị trí đầu chỉ có thể loại bỏ những nhân tài quá ưu tú, mà đối với những nhân tài bình thường, thích lén lút tăng ca, Bùi Khiêm không còn cách nào khác.
Nhưng hiện tại, có thể ném hết bọn họ sang bên phía nhà ma!
Bởi vì đây là một hạng mục không có chủ đích kiếm tiền, nên bọn họ có làm thế nào thì cũng không cần lo lắng.
Bùi Khiêm càng nghĩ càng hài lòng, chỉ có thể nói, đây chính là duyên phận!
Nếu như không phải ngẫu nhiên gặp được Đường Diệc Xu, Bùi Khiêm cũng sẽ không phát hiện ra cuối tuần có người vụng trộm tăng ca, đương nhiên cũng sẽ không bắt được Trần Khang Thác.
Duyên, tuyệt không thể tả xiết.
Chẳng qua nếu chỉ có một mình Trần Khang Thác, liệu hắn có thấy cô đơn quá không nhỉ?
Có cần sắp xếp cho hắn một vài trợ thủ hay không? Ví dụ như sắp xếp một vài người cố gắng phấn đầu từ Game Thương Dương, cùng nhau bận rộn chuyện nhà ma?