Nhưng bây giờ, loại cảm giác này đã biến mất.
Hắn còn một chặng đường dài để đi! Chắc chắn phải tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Nhìn thấy Diệp Chi Chu đột nhiên như được kích thích, Bùi Khiêm chợt cảm thấy hơi khó hiểu.
Ta có nói gì đâu, hắn kích động như vậy là sao…
Chẳng qua sự việc lần này cũng đủ để cho Bùi Khiêm khẳng định một điều.
Hào quang của Đường Diệc Xu thật sự có hiệu quả, hơn nữa hiệu quả còn cực kỳ cao!
Hiện tại Bùi Khiêm đại khái đã xác định được, hiệu ứng hào quang này của Đường Diệc Xu cũng không phải là kiểu khiến game đang không có vấn đề đột nhiên xuất hiện bug.
Tuy rằng nàng có một loại hào quang đặc biệt có hiệu quả xui xẻo, hơn nữa lại cực kỳ huyền học, nhưng sự xuất hiện của loại huyền học này có điều kiện.
Ví dụ như, một chuyện có xác suất xảy ra nhỏ như giẫm phải dây giày ngã sấp mặt, nhưng ở bên cạnh Đường Diệc Xu, nó rất có khả năng sẽ xảy ra.
Nhưng nếu đi giày không có dây buộc thì điều này sẽ không xảy ra.
Nói cách khác, hào quang của Đường Diệc Xu giống như một bộ khuếch đại, điều này sẽ làm tăng khả năng xuất hiện của các bug có xác suất xuất hiện thấp.
Rất nhiều tựa game cũ của Đằng Đạt cũng xuất hiện bug, những bug này cũng không phải tự nhiên xuất hiện mà sớm đã có, chẳng qua xác suất xuất hiện quá thấp, căn bản bình thường không gặp được mà thôi.
Nhưng dưới tác dụng của hiệu ứng hào quang của Đường Diệc Xu, những bug có xác suất nhỏ này cũng sẽ xuất hiện.
Nhìn bề ngoài có vẻ như có nhiều bug hơn, nhưng trên thực tế có rất nhiều bug ẩn sâu và có xác suất kích hoạt rất thấp đã được kích hoạt.
Bản demo của Diệp Chi Chu trong hoàn cảnh bình thường tồn tại rất nhiều bug ẩn, nhưng chưa chắc khi chơi đã gặp phải.
Nhưng dưới hào quang của Đường Diệc Xu, bản demo này lập tức không thể chơi được nữa.
Bùi Khiêm rất hài lòng với điều này.
Trước đó, mỗi lần hắn đi thị sát đều không ngừng nhận được tin thắng lợi, khiến hắn không biết phải làm sao.
Cuối cùng hôm nay hắn cũng vấp một vài thất bại, quả là xứng đáng để ăn mừng!
Nếu mỗi ngày sau này đều có thể vui vẻ như vậy thì tốt rồi.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng sảng khoái.
Bùi Khiêm nhắn tin cho tài xế Tiểu Tôn: “Buổi trưa ăn cơm xong, theo ta đến nhà xưởng cũ của khu công nghiệp cũ xem.”
“Ta muốn lên kế hoạch về nhà ma.”
......
......
Buổi chiều.
Khu công nghiệp cũ của thành phố Kinh Châu.
Bùi Khiêm bước xuống xe, cảm giác đầu tiên chính là, sao mà xa thế!
Từ công ty lái xe mất gần một giờ để đến.
Khu công nghiệp cũ nằm ở phía đông bắc của thành phố Kinh Châu, trong khi thành phố Kinh Châu về cơ bản là mở rộng về phía tây và phía nam.
Sơn trang Minh Vân nằm ở phía đông nam thành phố Kinh Châu, bên kia còn có thể miễn cưỡng nói tương lai có khả năng phát triển, mà khu công nghiệp cũ bên này... cơ bản là không có khả năng đấy.
Nhìn bốn phía xung quanh, Bùi Khiêm phát hiện kỳ vọng trước đó mình đối với khu công nghiệp cũ đã giảm đi đôi chút.
Bùi Khiêm vốn cho rằng, nơi này cùng lắm chỉ là hơi xa xôi hẻo lánh một chút, cơ sở vật chất được hỗ trợ kém hơn.
Nhưng bây giờ nhìn lại, tình trạng cỏ dại mọc tràn lan trong nhà xưởng này là sao?
Các tòa nhà xung quanh tất cả đều mang phong cách của thế kỷ trước, so với trung tâm thành phố Kinh Châu thì là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Hơn nữa, hầu như tất cả các nhà máy ở đây đã ngừng hoạt động, có một số nhà máy vẫn đang được sử dụng nhưng cũng đang bận rộn với công việc di dời và khắc phục hậu quả.
Xung quanh cũng không có tòa nhà dân cư cỡ lớn gì, cho dù có thì cũng đều là một số tòa nhà rất cũ, nhìn qua trông có vẻ như lung lay sắp đổ, có lẽ cũng không có bao nhiêu hộ gia đình.
Bây giờ là ban ngày.
Nếu như vào buổi tối, hơn phân nửa Bùi Khiêm sẽ không dám một mình tới đây.
“Tổng giám đốc Bùi, ngươi cẩn thận dưới chân.”
Tiểu Tôn đi phía trước dẫn đường.
Bùi Khiêm nhìn xung quanh, ánh mắt lướt qua một khu nhà xưởng khổng lồ.
Bảo sao tiền thuê lại rẻ như vậy, nếu muốn cải tạo lại nơi này, không cần biết sử dụng với mục đích gì thì cũng sẽ là một công trình lớn, số tiền phải bỏ ra tuyệt đối không ít.
Nếu không thu hồi được vốn, tương đương với việc lãng phí số tiền này, chẳng trách không có ai muốn tiếp nhận.
Bùi Khiêm nhìn từ xa, song vẫn không thể nhìn thấy giới hạn của khu công nghiệp cũ này.
Diện tích của toàn bộ khu công nghiệp cũ quá lớn, nếu thuê tất cả lại để cải tạo thành nhà ma thì khoản đầu tư ước tính lên đến vài trăm triệu, không thực tế.
Cho nên, Bùi Khiêm cân nhắc lựa chọn một vài nhà xưởng lớn, thuê vài nghìn mét vuông, biến nó thành nhà ma cũng không tệ lắm.
Quy mô quá lớn cũng không ổn định.
Rất nhiều nhà ma thu hút được một lượng lớn những người yêu thích phim kinh dị và game kinh dị trên toàn thế giới đổ xô tới là bởi vì quy mô rộng lớn và mức độ đáng sợ của nó.
Bùi Khiêm chỉ hy vọng có thể ở dưới tình huống không nổi tiếng, không hấp dẫn quá nhiều du khách đến đây cũng có thể tiêu càng nhiều tiền càng tốt mà thôi.
Vì vậy, chắc chắn quy mô cần phải được kiểm soát tốt.
Không cần lớn đến mức mọi người đều biết, nhưng lại phải thật đáng sợ, ít nhất có thể dọa Nguyễn Quang Kiến tè ra quần mới có thể giải được mối hận trong lòng tổng giám đốc Bùi.
Nơi này quá xa xôi, giao thông không thuận tiện, miễn là nó không quá nổi tiếng thì sẽ không có nhiều khách du lịch từ khắp nơi trên đất nước đến.
Chỉ dựa vào du khách địa phương ở thành phố Kinh Châu, tuyệt đối không thể chống đỡ được chi phí hàng ngày.
Vì thế, căn nhà ma này sẽ trở thành căn nhà tối nhỏ của tổng giám đốc Bùi, mỗi lần có kẻ thù trong cuốn sổ đến thăm, lập tức sắp xếp cho bọn họ đi vào.
Vừa có thể mất tiền, vừa có thể báo thù.