“Tổng giám đốc Bùi có thể yên tâm rồi, mặc dù hệ thống hiện tại vẫn rất sơ sài, nhưng tính ổn định tuyệt đối không có vấn đề!”
“Ta cứ tưởng rằng, trải nghiệm hệ thống điện thoại đóng vai trò cực kỳ quan trọng đối với người tiêu dùng.”
“Cho nên, thời gian tiếp theo bọn ta sẽ noi theo những công ty điện thoại lớn, phát triển các chức năng nhanh hơn, thuận tiện hơn.”
“Ví dụ mở các mẫu game, nhiều động tác hỗ trợ trên màn hình, truyền dữ liệu nhanh, thanh toán nhanh, các mẫu tiết kiệm điện...”
“Ngoài ra, ta đề nghị mở một diễn đàn, để người sử dụng có thể tự do nói lên ý kiến và đề nghị về OTTO Os, như vậy chúng ta có thể thông qua giao lưu với người sử dụng, liên tục tối ưu hóa, cải tiến OTTO Os, đem đến sức cạnh tranh lớn mạnh hơn cho điện thoại của chúng ta!”
Thường Hữu vô cùng tự tin về kế hoạch của mình.
Tổng giám đốc Bùi đã nói rồi, mục tiêu cuối cùng của khoa học kỹ thuật OTTO là thu mua Pineapple, vậy thì nhất định phải vượt qua điện thoại Pineapple một cách toàn diện mới được.
Ưu thế của điện thoại Pineapple nằm ở sự kết hợp giữa phần mềm và phần cứng, ưu thế của hệ thống là sức cạnh tranh cốt lõi.
Còn nếu muốn điện thoại của nhà mình đứng vững trong phạm vi thế giới, thì đương nhiên hệ thống không thể gây cản trở.
Thường Hữu cho rằng, nếu hệ thống quan trọng như vậy, thì nên lập tức hành động, bắt đầu thu thập ý kiến của người sử dụng từ bây giờ, để nỗ lực chế tạo ra hệ thống tốt hơn.
Bùi Khiêm rơi vào trầm tư.
Nghe có vẻ... đề nghị của Thường Hữu cũng khá đáng tin!
Làm sao đây?
Nếu bên phía Thường Hữu thật sự có thể phát triển một hệ thống tự làm hữu ích, vậy thì chắc chắn sẽ nâng cao đáng kể sức cạnh tranh của điện thoại.
Không được, phải làm gì đó mới được.
Bùi Khiêm cúi đầu không đáp, tiếp tục cắm đầu nghịch điện thoại.
Trước đó chỉ xem sơ qua, không tìm ra khuyết điểm lớn nào.
Tiếp tục trải nghiệm kỹ hơn!
Bùi Khiêm chú trọng tìm kiếm ở những chức năng của hệ thống android gốc, kiểm tra lại nhiều lần.
Cuối cùng, cũng xảy ra vấn đề rồi.
App bị lỗi!
Bùi Khiêm ngoài mặt thì tỏ ra vô cảm, thực ra trong lòng đang vô cùng kiêu ngạo.
Trẫm đã nói gì ấy nhỉ? Sao có thể không có bug được chứ!
Có Đường Diệc Thủ ở đây, dù bug có ở đâu ta nào cũng có thể tìm ra cho ngươi!
Thường ái khang, ngươi còn gì muốn nói nữa không?
Thường Hữu lập tức đóng băng.
Con mẹ nó, bị vả mặt chỉ trong vài giây!
Vừa rồi còn nói hệ thống ổn định không có bug, còn nói rất nhiều về kế hoạch tương lai, kết quả vào giây tiếp theo đã xuất hiện bug rồi...
Nhưng mà Thường Hữu nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Tổng giám đốc Bùi, đừng bận tâm.”
“Dù sao đây cũng là phiên bản thử nghiệm, bất ngờ xuất hiện bug là chuyện rất bình thường, cũng rất hợp lý.”
“Trước đó ngươi tìm kiếm lâu như vậy, khó khăn lắm mới tìm ra một bug, điều này cũng đã chứng minh được độ hoàn thiện và tính ổn định của phiên bản này.”
“Lần kiểm tra sau nhất định sẽ... Đậu má!”
Thường Hữu còn chưa thao thao bất tuyệt xong, một chương trình trong điện thoại lại bị lỗi tiếp, khiến hắn vô thức thốt ra một câu thô tục.
Không còn gì để nói nữa.
Thường Hữu hơi hối hận, vừa nãy nói quá sớm!
Mới khoe khoang về tính ổn định của hệ thống này thì liên tục xuất hiện mấy bug, bây giờ khắc phục thế nào đây?
Hắn cũng không dám giải thích, đã như vậy rồi, còn giải thích nữa thì giống như là đổ lỗ cho người khác.
Hắn chỉ có thể im lặng chờ đợi sự tức giận của tổng giám đốc Bùi.
Tổng giám đốc Bùi tốn rất nhiều công sức, khó lắm mới tìm ra ba bốn cái bug, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Phù, cũng may.
Nếu không tìm ra bug thì biết ném cái mặt mo của mình vào đâu?
Đến lúc Thường Hữu mạnh lên rồi, ai biết hắn còn có thể làm ra chuyện gì?
Vừa hay, có bug, thì có thể mượn chuyện này để nói, dẫn dắt Thường Hữu đi theo con đường sai lầm.
Bùi Khiêm khẽ ho hai tiếng: “Cái nhìn của ngươi về hệ thống, ta hoàn toàn đồng ý.”
“Trong tương lai khi hình dáng của điện thoại càng ngày càng đồng nhất, hệ thống hữu ích là một trong những sức cạnh tranh cốt lõi của thương hiệu điện thoại.”
“Nhưng đừng mơ ước viển vông, nhất định phải làm đến nơi đến chốn!”
“Dù chức năng của hệ thống có nhiều hơn nữa, nhưng tính ổn định không tốt thì có ích gì?”
“Giải quyết tính ổn định trước đã, đảm bảo trải nghiệm cơ bản nhất, nền tảng nhất, rồi hãy suy nghĩ đến những vấn đề khác mà ngươi nói.”
“Trước khi điện thoại ra mắt, OTTO Os đừng làm bất cứ chức năng hệ thống dư thừa nào nữa, cứ duy trì chức năng cơ bản hiện tại là được.”
“Thời gian còn lại đều dùng để sửa chữa bug, nâng cấp tính ổn định của hệ thống, hoặc là tiến hành tối ưu hóa một số chi tiết.”
Thường Hữu hoàn toàn không thể phản bác, chỉ có thể lặng lẽ gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, ta biết rồi.”
Theo ý kiến của Thường Hữu, trong thời gian dài như vậy, chỉ sử dụng để sửa chữa bug, tối ưu hóa chi tiết thì có hơi lãng phí, hoàn toàn có thể phát triển một số chức năng hệ thống.
Nhưng nếu tổng giám đốc Bùi đã nói như vậy thì hắn cũng chỉ có thể nghe theo.
Suy cho cùng, lần thuyết trình này không được tính là thành công, xuất hiện nhiều bug như vậy, Thường Hữu cảm thấy mình không xứng được lên tiếng về vấn đề này.
……
……
Thứ năm, ngày 9 tháng 12.
Buổi sáng.
Game Hoành Đồ.
Ngô Tân vừa mới làm xong công việc trong tay, mở hộp thư theo thói quen, muốn xem có email mới nào hay không.
Ánh mắt lướt nhanh qua hàng thư, đột nhiên, mắt Ngô Tân sáng lên.
Email đến từ Đằng Đạt!
Hắn vội vàng mở ra, phát hiện đây là thông báo phỏng vấn.
Điều này cũng có nghĩa là, hắn đã thông qua vòng thi viết!
Cảm giác hạnh phúc khó tả này lập tức tràn ngập trong đầu Ngô Tân, hắn kích động đến mức suýt nữa thì bật dậy khỏi ghế.
Không ngờ lại thật sự thông qua rồi!
Bởi vì đề tài buổi sáng thực sự quá khó, cho nên sau khi Ngô Tân trả lời xong đã bị đả kích, suýt nữa thì không muốn tham gia bài thi buổi chiều.
Nhưng cũng may dù sao hắn cũng là người có kinh nghiệm nhiều năm trong công việc, hắn vẫn có tâm lý này.