Sau khi ổn định lại cảm giác háo hức, thì lại tiếp tục hăng hái chiến đấu cho vòng thi buổi chiều.
Kết quả, câu hỏi kiến thức chuyên môn buổi chiều lại đơn giản đến không ngờ...
Điều này khiến Ngô Tân vô cùng nghi hoặc, nhưng sau đó cũng khiến hắn càng không ôm hy vọng gì vào bài thi lần này.
Đề thi sáng rất khó, hắn cảm thấy hơn phân nửa bài thi của mình không vượt qua được đám sinh viên kia; câu hỏi kiến thức chuyên môn buổi chiều quá đơn giản, khó tạo ra sự khác biệt với những sinh viên kia.
Vừa nghĩ vậy, kết quả của bài thi viết rất có thể sẽ không được lạc quan lắm...
May thay trải qua mấy ngày lo lắng chờ đợi, cuối cùng thông báo phỏng vấn cũng tới rồi!
Điện thoại rung nhẹ, Ngô Tân liếc mắt nhìn, là tin nhắn thông báo phỏng vấn gửi tới.
Nội dung của email giống với tin nhắn, chỉ để đảm bảo người ứng tuyển sẽ không bỏ lỡ email.
Ngô Tân lập tức lên trang web thông báo tuyển dụng của Đằng Đạt xác nhận việc sắp xếp buổi phỏng vấn.
Nhưng sau khi làm xong tất cả những điều này, Ngô Tân lại bắt đầu xoắn xuýt.
Vốn không ôm nhiều hy vọng về bài thi viết, cho nên cũng không nghĩ đến việc phỏng vấn.
Nhưng bây giờ, Ngô Tân lại bắt đầu lo lắng.
Nếu là một buổi phỏng vấn bình thường, Ngô Tân sẽ rất tự tin, bởi vì lý lịch của hắn rất tốt, chắc chắn có ưu thế hơn những sinh viên kia.
Nhưng trên trang web tuyển dụng của Đằng Đạt đã viết rõ ràng, phỏng vấn của Đằng Đạt hoàn toàn khác phỏng vấn của những công ty khác.
Đề thi cố định, có đáp án tiêu chuẩn, hơn nữa là phỏng vấn đan xen của những người phụ trách của các bộ phận.
Thật sự không chắc có thể vững vàng thông qua!
Ngô Tân thật sự rất muốn đi làm ở Đằng Đạt.
Nếu có thể, hắn muốn tìm một nhân viên của Đằng Đạt nghe ngóng thông tin một chút, xem rốt cuộc là nên chuẩn bị cho buổi phỏng vấn này như thế nào, người phỏng vấn thích phong cách gì.
Có câu nói, không đánh trận không nắm chắc được.
Càng nắm nhiều thông tin, thì phần thắng càng cao.
Nhưng mà Ngô Tân không quen nhân viên của Đằng Đạt.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn nhớ đến một người.
Trước kia hắn từng thử đào Hác Quỳnh, đó không phải là nhân viên của Đằng Đạt sao?
Mặc dù là ở Game Thương Dương, nhưng chắc cũng biết một vài tin tức bên trong Đằng Đạt chứ?
Nghĩ đến đây, Ngô Tân lập tức tìm phương thức liên hệ của Hác Quỳnh điều tra được trước đó, gửi lời mời kết bạn.
Vốn còn đang lo không biết đối phương có chấp nhận hay không, cũng may mấy phút sau, lời mời kết bạn đã được chấp nhận.
Ngô Tân vội vàng tự giới thiệu bản thân một cách ngắn gọn, sau đó vô cùng chân thành nói ra vấn đề của mình.
Rất nhanh, Hác Quỳnh đã trả lời lại.
“Phỏng vấn cụ thể như thế nào... ta thật sự không biết.”
“Lúc mới vào công ty quy trình vẫn chưa phức tạp đến vậy, ta chỉ nói hai câu đơn giản với người phụ trách bộ phận đã được tuyển dụng rồi.”
Ngô Tân: “...”
Đúng là đả kích người khác mà!
Dựa vào cái gì mà tên này chỉ nói hai câu đã được nhận, hơn nữa còn liên tục thăng tiến, đến lượt mình, thì phải trải qua năm cửa ải chém sáu tướng, thi viết, phỏng vấn còn phải kiểm tra độ phù hợp với tinh thần của Đằng Đạt?
Thế giới này đúng thật là bất công mà!
Nhưng mà Ngô Tân cũng biết bây giờ mình đang là người cầu xin, chỉ có thể âm thầm nén oán trách trong lòng, tiếp tục xin chỉ bảo.
“Người anh em, ngươi giúp một chút thôi, nói không chừng sau này hai chúng ta còn có thể trở thành đồng nghiệp đấy!”
“Người anh em, bây giờ ngươi đang ở bộ phận nào, vẫn đang ở Game Thương Dương sao? Nếu không thì ngươi đi hỏi người phụ trách bộ phận của ngươi, nói không chừng lúc đó hắn cũng phải chịu trách nhiệm phỏng vấn.”
“Ta cũng không cưỡng cầu, chỉ cần gợi ý một chút cho ta là được rồi!”
Rất nhanh, Hác Quỳnh lại trả lời.
“Nói thật, bây giờ ta chính là người phụ trách của bộ phận bọn ta... Nhưng ta không nhận được nhiệm vụ phỏng vấn, thật sự không giúp được ngươi...”
Ngô Tân: “???”
Đọc tin nhắn Hác Quỳnh gửi tới hai lần, suýt chút nữa thì tắt thở!
Còn nhớ lần trước, mình nói chuyện với Hác Quỳnh, nói về triển vọng nghề nghiệp của hắn.
Ngô Tân nói, Đằng Đạt có rất nhiều nhân tài, nói không chừng Hác Quỳnh không có ngày nổi danh.
Nhưng mới được bao lâu chứ, Hác Quỳnh đã thăng chức làm người phụ trách bộ phận rồi?
Đúng là quá đáng!
Rất tức giận, nhưng vẫn phải duy trì nụ cười.
Ngô Tân cảm thấy bây giờ mình giống như một quả chanh, trong lòng toàn là vị chua của sự ghen tị.
“Người anh em, vậy bây giờ ngươi phụ trách bộ phận nào? Game Thương Dương à?”
Thời gian trả lời lần này có hơi lâu, khoảng một phút sau, Hác Quỳnh mới trả lời lại: “Ta cũng không biết nên giải thích chuyện này với ngươi như thế nào.”
“Đến cả bản thân ta, và đối tác của ta, bây giờ cũng đang nằm trong trạng thái hoàn toàn mông lung.”
“Nói thật với ngươi, ta không ở Game Thương Dương nữa, bây giờ ta đang phụ trách dự án nhà ma.”
“Có phải rất thần bí không...”
Ngô Tân sửng sốt, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Dọa ta sợ hết hồn, còn tưởng là dự án tốt gì chứ!
Nếu thăng chức làm người phụ trách của Game Thương Dương, vậy thì quả thực đáng để chua xót.
Nhưng mà người phụ trách của dự án nhà ma, nói thẳng ra chính là ông chủ của nhà ma, cái này thì có gì chứ?
Chỉ là một nhà ma nhỏ một hoặc hai hai trăm mét vuông, làm không tốt thì sẽ bị thua lỗ từ năm này qua năm khác, cái đấy thì là lên chức gì chứ, rõ ràng là bị thiệt thòi!
Trong lòng Ngô Tân dễ chịu hơn.
Nhưng lời khách sáo nên có thì vẫn phải có.
Ngô Tân gõ chữ nói: “Cũng rất tốt, nhà ma này ở đâu, chuẩn bị đầu tư bao nhiêu tiền? Đến lúc đó ta có thể cân nhắc đến cổ vũ.”
“Mặc dù không gian phát huy của dự án này có thể không bằng bộ phận game trước đó, nhưng ngươi cũng nhất định phải chấn chỉnh tâm trạng, cái này đối với ngươi mà nói cũng là một cơ hội rèn luyện rất tốt đó...”
Ngô Tân còn chưa gõ xong tin nhắn, Hác Quỳnh đã trả lời tiếp.
“Theo lời nói của tổng giám đốc Bùi, khoản đầu tư đầu tiên dự tính là mười triệu, xem tình hình sau đó thế nào rồi tăng thêm.”