Xem xong trả lời của đối phương, Hạ Đắc Thắng im lặng thở dài, đóng mail lại.
Không còn cách nào khác, thái độ của người ta rất rõ ràng, không thể thay đổi.
Tuy đầu tư Viên Mộng có cổ phần của công ty Finger, với lại còn chiếm được quyền đại lý độc nhất ở trong nước, nhưng chút cổ phần này vẫn không thể huơ tay múa chân với công ty Finger.
Huống chi thái độ của công ty Finger đối với người đầu tư không thay đổi, giữ vững quyết tâm độc lập tự chủ.
Có thể nhận được phản hồi khách sáo thế này trong thời gian này đã không tệ rồi. Nếu là công ty khác đưa ra ý kiến, áng chừng công ty Finger còn méo thèm quan tâm.
Nghĩ kỹ càng thì chuyện này cũng rất bình thường. Đầu tư Viên Mộng bên ngoài là cơ sở đầu tư, sao công ty Finger có thể vì đề nghị của cơ sở đầu tư mà thay đổi nội dung game bây giờ của mình?
Dù sau lưng đầu tư Viên Mộng là Đằng Đạt, nhưng sức ảnh hưởng của Đằng Đạt ở nước ngoài không lớn như thế, câu trả lời của công ty Finger cũng vậy.
Tóm lại, còn đường này không đi được.
Nếu là chuyện khác, thế bỏ thì bỏ.
Nhưng suy nghĩ đến bát cơm của mọi người, Hạ Đắc Thắng cảm thấy ắt phải dùng game để đổi lấy tín nhiệm của giám đốc Mã.
IOI không ổn, thất thì có game khác tương tự không?
Hạ Đắc Thắng suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên nghĩ ra.
“Có phải Đằng Đạt cũng đáng nghiên cứu phát triển game kiểu này không?”
“Bộ phận anh em chắc cũng dễ nói chuyện hơn bên công ty Finger chút nhỉ?”
Hạ Đắc Thắng không có cách liên lạc với Lý Nhã Đạt, nhưng hắn có thể liên lạc với trợ lý Tân.
Thế là, sau khi lấy cách liên lạc của Lý Nhã Đạt từ chỗ trợ lý Tân, Hạ Đắc Thắng gửi phương thức chỉnh sửa này qua.
Về việc người phụ trách Lý Nhã Đạt bên Đằng Đạt có chấp nhận phương án này không?
Hạ Đắc Thắng cũng không chắc.
Tuy rằng là bộ phận anh em, nhưng Đằng Đạt làm game cũng kiếm được nhiều tiền hơn.
Nếu cách chỉnh sửa này không phù hợp với phương hướng thiết kế trước giờ của Đằng Đạt, người phụ trách bên Đằng Đạt cũng không thể chỉ vì tình cảm mà phạm vào ý tưởng thiết kế của bản thân, chỉnh sửa game được.
Nhưng dù nói thế nào thì cứ hỏi trước đã.
Nói không chừng người phụ trách bên kia có hứng thú với cách chỉnh sửa này thì sao?
……
Công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt.
“Tổng giám đốc Bùi, xin phép làm phiền.”
“Liên quan đến nhà ma, tổng giám đốc Bùi có thể nói yêu cầu cụ thể một cách đơn giản không?”
“Tuy ta và Hác Quỳnh có vài suy nghĩ, nhưng lo rằng không đủ kỳ vọng của ngươi.”
Nhìn tin Trần Khang Thác gửi đến, Bùi Khiêm rơi vào trầm tư.
Còn chưa kịp lừa gạt nữa.
Hai người chủ động đến hỏi rồi, làm sao đây?
Bùi Khiêm không muốn chỉ điểm rõ ràng cho Trần Khang Thác và Hác Quỳnh, vì, hắn cảm thấy miệng mình khai quang rồi, nói gì là cái đó có thể thành thật.
Mỗi lần đưa ra cho người khác chủ ý tào lao, kết quả biến thành điểm vàng.
Điều này khiến tổng giám đốc Bùi cảm thấy hết sức hoang mang, phiền não.
Nên lần này Bùi Khiêm cũng không nói nhiều với hai người Trần Khang Thác và Hác Quỳnh, chỉ bảo bọn họ tự suy nghĩ, muốn miễn cưỡng lừa cho qua.
Kết quả hai người này thấy không ổn, mới qua cuối tuần đã chủ động đến hỏi.
Bùi Khiêm không muốn “chỉ điểm rõ đường” cho bọn họ nhưng nếu thật sự không nói gì thì hình như không ổn lắm.
Ừm, chỉ nói một câu thôi.
Bùi Khiêm nghĩ nghĩ, gõ chữ trả lời: “Để người lớn gan không có chỗ tiêu tiều, để người nhát gan nhìn rồi lại bước.”
Hai phút sau sau, Trần Khang Thác trả lời.
“Tổng giám đốc Bùi, có thể giải thích chút không…”
Rõ ràng, sau khi hắn nhìn kỹ câu này, suy nghĩ cực khổ thêm hai phút nữa.
Những hắn vẫn chưa hiểu ý câu này muốn diễn đạt lắm, chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi lại lần nữa.
Tuy có thế thế này khiến tổng giám đốc Bùi cảm thấy mình hơi phế, nhưng nghĩ đến dự án mười triệu này, Trần Khang Thác không dám thực hiện một cách mơ hồ thế này.
Bùi Khiêm cười ha ha.
Giải thích?
Rất đơn giản, ý là để người lớn gan dám đến chơi tùy tuyệt chơi, thu phí thấp không kiếm được tiện, để người nhát gan không dám chơi, đương nhiên cũng không có cách nào dâng thu nhập cho nhà ma.
Nhát gan không dám đến, to gan đến thì cũng không tiêu được bao nhiêu tiền, chẳng phải nhà ma sẽ lỗ sao?
Nhưng chắc chắn không thể nói rõ.
Bùi Khiêm cũng không dám giải thích nhiều, sợ mình nói sai câu nào sẽ khiến hai người điên cuồng bổ não.
Lúc này, im lặng là vàng.
Nên Bùi Khiêm chỉ đáp đơn giản ba từ: “Tự lĩnh ngộ.”
Trần Khang Thác: “…Vâng, tổng giám đốc Bùi, ta hiểu rồi.”
Hắn đưa cho Hác Quỳnh.
Hai người nhìn ba chữ tự lĩnh ngộ tổng giám đốc Bùi trả lời, cạn lời trong phút chốc.
Hay cho câu tự lĩnh ngộ…
Mẹ nó đưa ra mỗi câu này, có phải độ khó quá cao rồi không?
Hác Quỳnh từng nghe nói, trước đây tổng giám đốc Bùi đưa ra phương hướng lớn, thường là ba đến bốn điểm, với lại đều chỉ hướng tương đối cụ thể.
Nhưng bây giờ gom lại một điểm, với lại còn có vẻ gây lú lắm!
Thầy ơi, đề này khó quá rồi!
Trần Khang Thác cảm thấy đầu mình hơi đau rồi: “Cái này… hiểu kiểu gì?”
Hác Quỳnh hít sâu một hơi: “Bình tĩnh, bình tĩnh.”
“Giám đốc Lâm từng kể với chúng ta phân tích ý đồ của tổng giám đốc Bùi thế nào, ngươi đợi chút, để ta nhớ kiến thức.”
“Bước một, trước tiên là xác nhận một niềm tin rằng lời tổng giám đốc Bùi không đáng tin đến mức nào thì chắc chắn là chính xác…”
Hác Quỳnh bắt đầu phân tích hàm ý sâu xa trong câu này của tổng giám đốc Bùi theo cách dạy của Lâm Vãn.
Người to gan, người nhát gan.
Chắc đây là khách hàng tiềm năng của nhà ma.
Thái độ của khách hàng tiềm năng này thế nào sẽ quyết định trực tiếp đến việc thành bại của nhà ma.
Dựa vào lẽ thường, nên khiến khách hàng to gan và khách hàng nhát gan đều có thể vui vẻ, ngoan ngoãn dâng tiền.
Nhưng yêu cầu của hai kiểu khách này khác nhau.
Khách hàng to gan cần trải nghiệm mạo hiểm, kích thích, ví dụ như nhân viên diễn quỷ quái dọa họ ở cự ly gần.
Khách hàng nhát gan thì rất dễ bị những dự án kích thích đáng sợ kiểu này làm chùn chân, có thể không dám vào, đương nhiên cũng không tiêu tiền.