Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 570 - Chương 570. Đoán Ý Đồ Của Tổng Giám Đốc Bùi Phiên Bản Độ Khó Cao (2)

Chương 570. Đoán ý đồ của tổng giám đốc Bùi phiên bản độ khó cao (2)
Chương 570. Đoán ý đồ của tổng giám đốc Bùi phiên bản độ khó cao (2)

Nên phải phối hợp hai yêu cầu khác nhau của khách hàng thế nào đây?

Trần Khang Thác cảm thấy trong câu này của tổng giám đốc Bùi ắt có ẩn giấu đáp án!

Để người to gan không có chỗ tiêu tiền, để người nhát gan nhìn rồi đi.

Ý là làm nhà ma vô cùng khủng bố, sau đó để giá thấp?

Như vậy thì người nhát gan không dám vào, đương nhiên sẽ nhìn rồi đi, mà thấy giá rẻ, người to gan cũng không có chỗ tiêu tiền…

Xem ra thế này rất phù hợp với cách nói của tổng giám đốc Bùi.

Nhưng vấn đề là như vậy không kiếm hợp lý. 

Vì sao phải để người nhát gan nhìn rồi đi? Để bọn họ tiêu tiền không được sao? Sao lại dọa bọn họ lui?

Chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.

Nên chắc cách nghĩ này đã đảo lộn tất cả rồi.

Đào ra hàm ý sâu xa trong câu của tổng giám đốc Bùi lần nữa!

Hai người lao tâm khổ tứ rất lâu.

Bỗng dưng Trần Khang Thác có vài đầu mối, đột nhiên vỗ đùi, nói: “Có rồi! Đột nhiên ta nghĩ ra rồi!”

“Ta nói suy nghĩ của ta một cách đơn giản, ngươi nghe thử xem có lý không.”

Hác Quỳnh gật đầu, nghiêm túc nghe.

Trần Khang Thác hơi kích động nói: “Cách nghĩ của chúng ta vừa nãy, nói trắng ra là mô hình hiệu quả kinh dị cao cộng với giá thành thấp, ắt sẽ làm nhà ma bị lỗ năng, chắc chắn đây là ngõ cụt.”

“Tuyệt đối không thể hiểu sai ý của tổng giám đốc Bùi.”

“Ta đang nghĩ, có phải chúng ta đã bỏ qua tin tức mấu chốt?”

“Tổng giám đốc Bùi cố ý ẩn tin tức mấu chốt, có thể đây chính là khảo sát dành cho chúng ta.”

“Tổng giám đốc Bùi không nói, nhà ma chỉ có dự án này?”

Hai mắt Hác Quỳnh trợn to, lộ ra biểu cảm hoang mang.

Đúng vậy, hai câu này, chưa chắc nói về cùng một dự án!

Đầu tư ban đầu của nhà ma là chục triệu, sau này vẫn đầu tư tiếp, với lại còn xây dựng ở khu công nghiệp cũ hẻo lánh, đến đó cũng không tiện, chỗ tốt duy nhất là rất nhiều đất, tùy tiện dùng công xưởng…

Vì thế, sao tổng giám đốc Bùi lại chọn nơi này?

Rõ ràng từ lúc bắt đầu không định làm dự án này!

Trần Khang Thác nói tiếp: “Giả thiết, chúng ta mở hai cái, thậm chí ba dự án lớn, chia ra để thỏa mãn yêu cầu của các khách hàng khác nhau thì sao?”

“Người lớn gan thì không có chỗ tiêu tiền, nói cách khác, muốn nghĩ cách lấy tiền từ người nhát gan.”

“Để người nhát gan nhìn rồi đi, ý là thỏa mãn người lớn gan bằng trải nghiệm vô cùng kích thích.”

“Nhưng, chắc chắn không thể dọa người nhát gan chạy thật được, phải để người lớn gan khen nhà ma của chúng ta, để người nhát quan nhìn nhà ma rồi đi, nhưng luôn đứng ngó ngàng, do dự trước cửa… cuối cùng biến thành người lớn gan.”

“Đây mới là mục đích cuối cùng của tổng giám đốc Bùi!”

Hai người Trần Khang Thác và Hác Quỳnh phân tích liên tục, mục tiêu của tổng giám đốc Bùi dần rõ ràng.

Hai câu đơn giản này nhưng có thể phân tích thành mấy điều.

Đối với người chơi lớn gan, chắc nơi này rất đáng sợ, đồng thời giá cũng thấp đối với họ. Nhưng vậy sẽ họ sẽ khen nơi này, đề cử với bạn bè xung quanh, với lại còn dẫn người bản địa hay đến chơi.

Mà đối với người chơi nhát gan, bọn họ sẽ nảy sinh tâm lý sợ vì nơi này rất đáng sợ, nhưng không thể để bọn họ bị tâm lý sợ này dọa chạy.

Thậm chí có phải nghĩ cách kiếm nhiều tiền từ người chơi nhất gan!

Thế, bớt thu phí người chơi lớn gan, thu nhiều tiền từ người chơi nhát gan thế nào đây?

Rất đơn giản, thông qua chiết khấu và hoàn trả vé!

Ví dụ như, thời gian kiên trì trong nhà ma càng lâu, vé càng rẻ. Nếu có thể qua ải, có thể cân nhắc hoàn trả bảy mươi tám mươi phần trăm tiền vé vào cửa, thậm chí là xem tình hình rồi miễn đơn.

Thế này có thể đạt đến yêu cầu của tổng giám đốc Bùi!

Nhưng tình huống thế này hơi lý tưởng hóa, tồn tại vài kẽ hở.

Người chơi nhát gan nhìn rồi đi, nhìn bên ngoài nhà ma, tiền đề đầu tiên là bọn họ phải đến nhà ma.

Nếu bọn họ không đến đây chơi, thế thì đương nhiên không thể đạt được hiệu quả này.

Nên, nhà ma phải có dự án thích hợp với người chơi nhát gan.

Như vậy, lúc mấy người chơi nhát gan này đang chơi mấy dự án không đáng sợ kia, bọn họ cũng sẽ thấy được mấy người chơi lớn gan đi chơi những dự án vô cùng kích thích.

Với lại, mấy dự án kích thích mạo hiểm này vẫn sẽ dựa vào thời gian qua ải dài ngắn để tiến hành miễn giảm.

Như vậy, mấy người nhát gan cũng sẽ vào thử, nhưng vì bọn họ không kiên trì được cả quá trình, nên dù vé vào cổng hay là phí thêm cũng sẽ cao hơn.

Ví dụ như có thể bán thứ kiểu như tượng Phật trong “Quay Đầu Là Bờ” ở cửa, cầm thứ này không những có thể chiếu sáng, mà còn có thể nhân viên diễn quỷ quái bớt doạ bọn họ sợ.

Xem như là phục vụ thêm trong game.

Như vậy hai kiểu trải nghiệm của người tiêu dùng đều có thể chăm chút!

 Một dự án chơi vui, không đáng sợ, dùng để hút người nhát gan.

Một dự án vô cùng đáng sợ, dùng để thu hút người chơi to gan.

Sau khi người nhát gan đến sẽ nảy sinh tò mò mới những dự án đáng sợ, sản sinh ra tiêu phí thêm, như vậy, doanh thu của nhà ma sẽ cao hơn chỉ bán vé vào cổng nhiều, đương nhiên lợi nhuận cũng có thể đảm bảo.

Nghĩ đến đấy, hai người vốn đang hoang mang cảm thấy sáng tỏ thông suốt.

“Thì ra là vậy!”

“Thế bây giờ nhiệm vụ của chúng ta vô cùng rõ ràng.”

“Chí ít nhà ma này phải có hai ba dự án lớn, ắt có có một dự án ít đáng sợ nhưng có tính xã giao cao, thích hợp cho người ta chơi tới chơi lui, thu hút người tiêu dùng nhát gan.”

“Phải có một dự án cực kỳ đáng sợ, thu hút người mê kinh dị khắp cả nước đổ xô vào. Căn cứ vào thời gian kiên trì dài ngắn mà miễn giảm vé vào cửa.”

“Về dự án thứ ba… có thể là một dự án chuyển tiếp. Dù sao thì giữa dự án đầu và dự án thứ hai, bước nhảy về độ kinh dị quá lớn, có thể vài người dùng nhát gan vẫn không dám tham gia.”

“Để bọn họ đến dự án thứ hai luyện gan trước, sau đó bọn họ có thể tiếp tục khiêu chiến ở dự án thứ ba.”

Hết chương 570.
Bình Luận (0)
Comment