Nói thẳng là bây giờ không có tiến triển gì…
Bùi Khiêm thở phào, kìm lòng không đậu thốt lên: “Tốt quá rồi!”
Chu Tiểu Sách sững sờ: “Hả?”
Bùi Khiêm mừng thầm, nếu nhận được quảng cáo thật, thế thì phải tiêu ít hơn bao nhiêu tiền?
Đến lúc đó lỡ đâu mấy doanh nghiệp lớn không mở mắt, mỗi bên đập mấy trăm nghìn, mấy triệu tiền quảng cáo, há chẳng phải tổng giám đốc Bùi sẽ ói máu sao?
Nên chắc chắn không thể làm thế này!
May thay, phòng làm việc Phi Hoàng cũng không có danh tiếng lớn trong giới điện ảnh này, lần này lại tìm vài công ty lớn, nên mới bị chặn cửa nhiều lần.
Nhưng vấn đề này không thể không quan tâm được, phải ngăn chặn kịp thời.
Lỡ đâu Chu Tiểu Sách kiên trì lôi kéo giúp đỡ, làm mấy doanh nghiệp lớn có tiền dao động, điện ảnh chưa lên sóng đã thu về một mớ tiền vốn quảng cáo to to…
Thế thì biết giải quyết sao!
Nghĩ đến đây, sắc mặt Bùi Khiêm trở nên nghiêm túc.
“Hai điều đầu tiên ngươi nói đều đúng, nhưng điều thứ ba hơi có vấn đề.”
“Dù nói thế nào, đưa quảng cáo thương hiệu tồn tại trong thực tế vào đều sẽ khiến mọi người nảy sinh cảm giác vượt khỏi phim.”
“Dù sao thì hiệu ứng đặc biệt của phim chúng ta cũng ảnh hưởng đến trải nghiệm xem phim của khán giả.”
“Với lại, điện ảnh của chúng ta có mùi vị trào phúng cực mạnh, mấy doanh nghiệp này mua quảng cáo của chúng ta cũng sẽ bị trào phúng không ít thì nhiều.”
“Điều này không có hiệu quả tăng cấp hình ảnh thương hiệu của bọn họ. Nên chưa chắc bọn họ sẽ vui vẻ làm quảng cáo thế này.”
“Tóm lại không nên làm kiểu này.”
Chu Tiểu Sách suy nghĩ kỹ càng một lúc, vội gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, ta hiểu rồi!”
Thấy biểu cảm nghiêm túc của tổng giám đốc Bùi, Chu Tiểu Sách cũng không khỏi nghĩ lại mà sợ.
Suýt nữa làm hỏng chuyện rồi!
Suy nghĩ kỹ càng, tổng giám đốc Bùi nói không sai, chèn quảng cáo có tẩy trắng thế nào vẫn là chèn quảng cáo, người xem vào rạp chiếu phim đã mua vé, lại để người ta xem quảng cáo, sao nói được điều này.
Nếu không làm tốt, chắc chắn sẽ bị mắng chết!
Tuy lúc đó kiếm được tiền, nhưng dư luận sụp đổ, e rằng không phù hợp kỳ vọng của tổng giám đốc Bùi.
Chu Tiểu Sách không khỏi tự suy ngẫm một phen.
Rõ ràng chuyện chèn quảng cáo này đã trái với tinh thần Đằng Đạt rồi.
Sau này phải nhớ lần dạy dỗ này!
Phương án trước mắt đã bị tổng giám đốc Bùi phủ nhận rồi, thế phải tìm phương án thay thế.
Chu Tiểu Sách do dự một lúc, nói: “Tổng giám đốc Bùi, nếu không thể dùng phương án của doanh nghiệp khác, thế chỉ có thể tự quay thôi.”
Bùi Khiêm gật đầu: “Ừm, đương nhiên là chúng ta tự quay!”
Chuyện tốt có thể tiêu tiền thế này sao bỏ qua được?
Bùi Khiêm nghĩ nghĩ rồi nói tiếp: “Theo ta thấy, quảng cáo này vô cùng quan trọng.”
“Ắt phải ở tầm cao cấp, xa xỉ khiêm tốn có nội hàm.”
“Ta cảm thấy… ờ, ngươi nói xem ngươi muốn quay thế nào trước đi.”
Vốn dĩ Bùi Khiêm đã nghĩ xong phương hướng rồi, nhưng đột nhiên dừng lại.
Hắn nhớ đến vệt hào quang “chỉ đâu đúng đó” của mình, quyết định không phiền đến cách nghĩ của Chu Tiểu Sách, để hắn tự do phát huy.
Nói không chừng có thể tốt hơn Bùi Khiêm?
Nếu điểm Chu Tiểu Sách đưa qua có tỷ lệ lãi tiền quá cao, thế thì tổng giám đốc Bùi đích thân ra tay.
Chu Tiểu Sách nghĩ nghĩ: “Tổng giám đốc Bùi, ta nghĩ thế này.”
“Quay quảng cáo tẩy não!”
“Chính là kiểu lặp đi lặp lại câu quảng cáo gieo vần đơn giản, lặp lại tầm ba bốn lần, thậm chí nhiều hơn, khiến người nghe rồi không quên.”
“Còn có thể thêm vài hoàn luật tương đối đơn giản, khiến quảng cáo tăng độ tẩy não.”
“Kiểu quảng cáo thế này, mấy năm trước xuất hiện rất nhiều, tuy gần đây số lượng đã giảm xuống, nhưng vẫn tồn tại.”
“Chúng ta cũng quay quảng cáo thế này, như vậy, có thể khơi dậy cảm xúc chán ghét của khán giả, khiến bọn họ đồng cảm với nam chính, tăng vị trào phúng cho điện ảnh!”
Nghe suy nghĩ của Chu Tiểu Sách xong, Bùi Khiêm rơi vào trầm tư.
Không được, nếu làm theo cách của Chu Tiểu Sách, thế thì hình như vẫn dễ xảy ra chuyện!
Bùi Khiêm đã được chiêm ngưỡng uy lực của quảng cáo tẩy não rồi.
Đặc điểm của quảng cáo này là mở rộng, mang đến cho người ta cảm giác diễu võ dương oai, chỉ cần quảng cáo tốt, một thương hiệu có thể phong sát cả loại sản phẩm, để người tiêu dùng nảy sinh ảo giác “thương hiệu này là số một trong loại sản phẩm này”.
Tóm lại, kiểu quảng cáo tẩy não, lưu hành thế này là vì hiệu quả nổi bật của nó.
Nếu cả điện ảnh có lượng lớn quảng cáo tẩy não, nói không chừng cùng thu hút sự thảo luận nhiệt liệt của người xem, từ đó nhận được độ hot bất ngờ, không cần thiết…
Bùi Khiêm im lặng thở dài.
Không được, mấy cấp dưới này của mình quá khủng, không thể trông mong gì!
Để Chu Tiểu Sách chủ động nghĩ ra một điều có thể lỗ tiền? Khó!
Vẫn phải đích thân ra tay.
Bùi Khiêm nghĩ nghĩ rồi nói: “Quảng cáo tẩy não cũng không ổn lắm.”
“Đầu tiên, khoa học kỹ thuật đang phát triển, thời đại đang tiến bộ.”
“Tuy quảng cáo tẩy não có hiệu quả rõ rệt nhưng cũng khiến nhiều người phản cảm, bây giờ ngày càng ít rồi.”
“Thiết lập trong điện ảnh là thế giới tương lai, sản nghiệp quảng cáo chắc sẽ phát triển hơn, hướng đi cũng khó nắm bắt hơn.”
“Lại để khán giả xem quảng cáo tẩy não, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy quảng cáo thế giới tương lai là thế này?”
“Như người hiện đại xem quảng cáo mấy chục năm trước, sẽ thấy lạ, không ăn nhập gì với hoàn cảnh.”
Chu Tiểu Sách gật đầu, cảm thấy hình như là vậy.
Bùi Khiêm nói tiếp: “Kế tiếp, quảng cáo kiểu này giọng khách át giọng chủ.”
“Khán giả quan tâm đến quảng cáo quá, không để ý đến kỹ năng diễn xuất của diễn viên và hàm ý sâu xa của tình tiết phim.”
“Nên, đề nghị của ta là quay vài quảng cáo cảnh lớn, cảnh cực ảo, không rõ hàm nghĩa!”
“Kiểu quảng cáo phát đi phát lại thế này khiến người xem cứ xem, nhưng cảm thấy mù mịt, xem không hiểu.”
“Thế này mới phù hợp với xu hướng phát triển của quảng cáo tương lai.”
“Về thương hiệu trong quảng cáo… hư cấu hoàn toàn đi.”
“Lúc quay quảng cáo phải có tiêu chuẩn cao, phải có chất lượng, hiểu không?”
Chắc chắn phải quay quảng cáo, nhưng cụ thể quay thế nào thì Bùi Khiêm cũng không nói rõ.