“Cắt!”
“Không tồi, rất tốt!”
“Quay bảy tám lần, cuối cùng cũng có một lần tương đối hài lòng, mọi người vất vả rồi!”
Đạo diễn Chu Tiểu Sách dẫn đầu vỗ tay khích lệ.
Mà lúc này Lâm Như Nghĩa diễn vai nữ chính khom người cảm ơn đạo diễn Chu Tiểu Sách và nhân viên đoàn phim, sau đó lại khom lưng cảm ơn Lộ Tri Dao.
“Cảm ơn chỉ dẫn của đàn anh, nếu không phải kỹ năng diễn xuất tốt của đàn anh, ta cũng không thể nhập vai đến thế này.”
Lộ Tri Dao cười cười: “Vốn dĩ kỹ năng diễn xuất của ngươi tốt rồi, ta không dám nhận công lao này.”
“Với lại, ta chỉ là ‘liều thuốc độc phòng vé’ thôi, nói về kỹ năng diễn xuất thì thật sự không biết ai dẫn dắt ai đâu.”
Bùi Khiêm im lặng quan sát, thầm giơ ngón cái trong lòng.
Đỉnh của chóp!
Cảnh vừa nãy hắn xem mà nổi hết da gà, thật muốn đánh người.
Lộ Tri Dao diễn vai lụy tình sống động như vậy, nhất là mấy câu cuối đó, diễn tả một cách sinh động cái gì gọi là “lụy tình mất hết”.
Mà Lâm Như Nghĩa lại diễn một em gái trà xanh hết sức tinh tế.
Tình tiết nhỏ bây giờ được thể hiện vô cùng đến nơi đến chốn, mà hai câu cuối chính là nét bút điểm nhãn.
Bùi Khiêm xem ở trường quay mà cảm thấy hết sức khó chịu.
Cẩu huyết!
Nam xem sẽ trầm mặc, nữ xem sẽ rơi lệ.
Bùi Khiêm cảm thấy, nếu mình xem phim này ở rạp, áng chừng sẽ tức đến mức xỉu ngang tại chỗ.
Với lại Bùi Khiêm vẫn ý thức được tin tốt cực lớn.
Nói không chừng kỹ năng diễn xuất của Lộ Tri Dao tăng hạng cũng là chuyện tốt đối với bản thân nhỉ?
Nếu Lộ Tri Dao diễn không tốt, mọi người có thể không cảm nhận được nhiều, ngược lại sẽ thầm cảm thấy sảng khoái vì Lộ Tri Dao trong điện ảnh thảm như thế.
Dù sao thì thứ này cũng không thuận theo khán giả gì.
Nhưng bây giờ Lộ Tri Dao diễn không tệ, đương nhiên rất nhiều người sẽ cảm thấy trên người hắn tỏa ra hơi thở của sự lụy tình quá mức, nảy sinh cảm giác khó chịu theo bản năng.
Chắc chắn fans của Lộ Tri Dao cũng sẽ tức đến mức sôi máu nhỉ?
Vậy thì chắc chắn sẽ mắng người của bộ điện ảnh này nhiều hơn!
Đột nhiên Bùi Khiêm cảm thấy tâm trạng tốt lên.
Xem ra trước đó bất cẩn làm kỹ năng diễn xuất của Lộ Tri Dao tăng lên không phải là vấn đề quá lớn.
Chỉ cần kịch bản cẩu huyết, diễn viên có tốt đến mấy cũng không cứu nổi!
Trên mặt Bùi Khiêm không khỏi lộ ra nụ cười, bước đến trò chuyện với đạo diễn Chu Tiểu Sách.
“Tổng giám đốc Bùi!”
Chu Tiểu Sách vội qua chào hỏi.
Những người khác trong đoàn làm phim, cả Lộ Tri Dao, Trương Tổ Đình cũng chú ý đến Bùi Khiêm, lần lượt tiến lên chào hỏi.
Bùi Khiêm mỉm cười phất tay: “Không có gì, ta chỉ tùy tiện dạo thôi, không cần để ý ta, tiếp tục đi.”
Sau khi nói chuyện với mấy người bạn vài câu, Bùi Khiêm vui vẻ cầm chiếc ly đạo cụ bên cạnh lên nghịch.
Trương Tổ Đình khẽ nói với Chu Tiểu Sách: “Đạo diễn Chu, sao cảm thấy hình như hôm nay tâm trạng tổng giám đốc Bùi không tệ nhỉ?”
Chu Tiểu Sách gật đầu: “Thật.”
“Ta cảm thấy… có thể là vì vui vẻ an tâm nhỉ?”
Trương Tổ Đình hơi thắc mắc: “Vui vẻ an tâm?”
“Đúng vậy, vui vẻ an tâm.” Chu Tiểu Sách nhìn tổng giám đốc Bùi thong thả an nhàn: “Lần trước tổng giám đốc Bùi đến, tùy trạng thái rất thả lỏng, nhưng cũng quan tâm đến chuyện của phim trường ít nhiều.”
“Sau khi thấy Lộ Tri Dao có xu hướng diễn xuất quá lố, tổng giám đốc Bùi đứng ra chỉ dẫn.”
“Nhưng lần này, tổng giám đốc Bùi lại đứng một bên xem, không nói lời nào.”
“Rõ ràng kỹ năng diễn xuất của diễn viên đã được tổng giám đốc Bùi công nhận rồi.”
“Sau khi tổng giám đốc Bùi thấy kỹ năng diễn xuất của mọi người đã không còn vấn đề nữa, cuối cùng cũng cảm thấy an tâm, cũng thả lỏng, bây giờ mới có thể dạo phim trường với tâm trạng thản nhiên như vậy.”
Trương Tổ Đình bừng tỉnh, gật đầu: “Ừm, thật vậy.”
“Hôm nay diễn xuất của nam nữ chính cũng phát huy hơn mức bình thường, có thể được tổng giám đốc Bùi công nhận thật sự không dễ dàng.”
“Xem ra tuy tổng giám đốc Bùi không đến thương nhưng vẫn rất xem trọng bộ điện ảnh này.”
Chu Tiểu Sách cười : “Đó là đương nhiên. Nói thật thì, tổng giám đốc Bùi xem trọng tất cả các dự án, nếu không cũng sẽ không đạt được thành công như bây giờ…”
“Vừa khéo, nhân lúc Tổng giám đốc Bùi đến, ta quyết định chuyện quảng cáo trước.”
Chu Tiểu Sách đến cạnh Bùi Khiêm đang đi loanh quanh, định nhân lúc rảnh rỗi khi chuẩn bị hiện trường đến bàn một vấn đề rất quan trọng.
“Tổng giám đốc Bùi.”
“Ta xin phép chiếm vài phút, báo cáo chuyện quảng cáo tuyên truyền bộ điện ảnh này với ngươi, được không?”
Bùi Khiêm thoáng sững sờ, sau đó gật đầu: “Đương nhiên, nói nghe thử.”
Rất rõ ràng, hai từ “quảng cáo” này đâm thẳng vào dây thần kinh nhạy cảm của hắn.
Chu Tiểu Sách và Bùi Khiêm vừa dạo phim trường vừa báo cáo.
“Tổng giám đốc Bùi, chẳng phải trong bộ phim lần này của chúng ta có các loại quảng cáo sao.”
“Dựa vào thiết lập, thế giới tương lai trong phim chính là thế giới tràn ngập quảng cáo thế này, lúc nam chính sống trong căn phòng con nhộng, đa số thời gian đều vị bao vây bởi quảng cáo.”
“Mấy quảng cáo này phải làm cụ thể thế nào, chúng ta đã suy nghĩ rất lâu rồi.”
“Suy nghĩ của ta là đi tìm vài doanh nghiệp hợp tác, làm quảng cáo!”
“Cách làm này có ba ưu điểm:”
“Thứ nhất, các doanh nghiệp này tự quay quảng cáo, với lại phí để trả cho chúng ta chèn quảng cáo, suy xét từ góc độ kinh tế thì vô cùng thực dụng. Với lại, quảng cáo bọn họ tự quay, chất lượng cũng sẽ không được đảm bảo.”
“Thứ hai, sau khi phim ra mắt, dễ thu hút độ hot, tuyên truyền điện ảnh cũng có thể trợ giúp được.”
“Thứ ba, chèn quảng cáo vào điện ảnh truyền thống sẽ đột ngột, cứng nhắc, dễ khiến người xem phản cảm. Nhưng chèn quảng cáo vào điện ảnh của chúng ta gần như không có vấn đề gì, ảnh hưởng rất nhỏ.”
“Nên ta cũng liên lạc với vài doanh nghiệp công xưởng rồi, hỏi xem bọn họ có ý hợp tác không…”
Bùi Khiêm bỗng dưng căng thẳng: “Tình hình thế nào?”
Biểu cảm của Chu Tiểu Sách hơi ngượng: “Ờm… Mấy doanh nghiệp lớn chúng ta chủ động liên lạc đều không để ý đến chúng ta. Nhưng có mấy doanh nghiệp nhỏ không nổi tiếng lắm chủ động tìm đến, nhưng vì quảng cáo bọn họ quay quá quê mùa, không giống quảng cáo thế giới tương lai, nên chúng ta cũng từ chối rồi.”