Mà Lâm Như Nghĩa hoang mang nhìn ly đồ uống trên bàn, chốc chốc lại gật đầu hoặc nói mấy câu phụ họa vô cùng hời hợt, rõ ràng đang nghĩ về chuyện khác.
“Nghe nói gần đây lại mở một quán ăn không tệ, sẽ có rượu vang, nước sạch tiêu chuẩn, thịt mô phỏng thật rất ngon.”
“Thịt mô phỏng thật lần trước chúng ta ăn chỉ mô phòng tầm 60% vị thịt thật thôi đã ngon lắm rồi, nghe đâu quán này có thể mô phỏng 80% vị, với lại còn có nhiều vị như thịt gà thịt bò.”
“Có cả nước sạch tiêu chuẩn nữa, nước sạch tiêu chuẩn trước đây từng uống đều có vị gỉ sắt, nghe nói hình như nước sạch tiêu chuẩn của quán này không có vị gì kỳ lạ hết, còn có hương nhàn nhạt, ngon hơn nước trong phòng con nhộng cả trăm lần.”
“Rồi rượu vang nữa. Bình rượu vang giả bán trong phòng con nhộng rất đắt, giá rượu vang ở đó chỉ là tầm 70% giá rượu vang mua trong phòng con nhộng, nghe nói hình như vị cũng không khác gì mấy.”
“Ngày mai ngày chia chúng ta cùng đi thử xem, thế nào?”
Lộ Tri Dao nhìn về phía Lâm Như Nghĩa ở đối diện.
Trên mặt Lâm Như Nghĩa lộ ra nụ cười lễ phép: “Ừm, được.”
Lúc mỉm cười, trên mặt nàng xuất hiện hai lúm đồng tiền, trông vô cùng quyến rũ.
Nhưng nụ cười này biến mất rất nhanh, nàng tiếp tục lơ đễnh nhìn ly nước trên bàn, thản nhiên cầm lên uống một ngụm nhỏ, hình như biểu cảm như đang nói rằng nước trong ly này thật nhạt nhẽo.
Lộ Tri Dao nói cả đống chỉ đổi lấy được ba chữ cũng không khỏi cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã điều chỉnh cảm xúc của mình.
Vì bây giờ hắn chuẩn bị niềm vui rất lớn.
Hai người rơi vào trầm mặc tạm thời.
Vẫn không biết Lâm Như Nghĩa đang nghĩ gì, mà Lộ Tri Dao vừa uống nước vừa hạ quyết tâm nói.
“Ta biết, chuyện trượt cuộc thi tìm kiếm tài năng lần nước là đả kích rất lớn với ngươi.”
“Không sao, sẽ qua thôi.”
“Yên tâm, ta đã trù tính cho tương lai của hai ta xong rồi!”
Lâm Như Nghĩa ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn Lộ Tri Dao, hình như không hiểu ý hắn lắm: “Hả?”
Lộ Tri Dao không che giấu được nét cười trên môi: “Ta lại tích đủ tiền mua một căn con nhộng cho hai người rồi!”
“Ngày mai chúng ta đi chọn chỗ ở thích hợp, sau đó ngươi có thể chuyển vào!”
“Tuy phòng con nhộng hai người cũng không lớn, nhưng sau đó chúng ta có thể từ từ đổi đến nơi lớn hơn!”
“Nói không chừng chúng ta cũng có thể mua được căn chung cư xa xỉ sáu chục mét vuông, có phòng bếp, để cho con của chúng ta cũng có thể ra ngoài lúc sáu giờ, nếu may mắn còn có thể ngắm hoàng hôn…”
Lộ Tri Dao phấn khởi miêu tả tương lai tuyệt vời trong tưởng tượng.
Nhưng trên mặt Lâm Như Nghĩa lại chẳng có chút cảm xúc vui vẻ nào, ngược lại còn ngày càng mất kiên nhẫn.
“Tiền ngươi cứ giữ đi, ta không muốn sống ở căn phòng con nhộng hai người gì đó, cũng không muốn kết hôn sinh con với ngươi.”
“Chúng ta chia tay đi.”
Nụ cười Lộ Tri Dao cứng đờ.
“Vì sao?”
“Rốt cuộc ngươi sao vậy?”
“Từ sau tìm kiếm tài năng, trạng thái của ngươi vẫn luôn kỳ lạ…”
“Chỉ là một cuộc thi tìm kiếm tài năng mà thôi, không sao…”
Lâm Như Nghĩa nghiêm túc: “Ngươi vốn không hiểu cảm nhận của ta, đương nhiên cảm thấy không sao rồi!”
Lộ Tri Dao cạn lời: “Cục cưng, ta biết cảm nhận của ngươi! Ta mất rất nhiều sức lực mới tích được phí báo danh, chuyện này đều là tổn thất to lớn đối với hai chúng ta!”
Dường như Lâm Như Nghĩa còn tức giận hơn: “Cũng là tổn thất to lớn với ngươi?”
“Ngươi chỉ mất mấy đồng tiền ghẻ, mà ta mất đi cả ước mơ!”
Lộ Tri Dao cạn lời.
Đột nhiên hắn ý thức được chuyện này hơi kỳ lạ, truy hỏi: “Cục cưng, rốt cuộc ngươi sao vậy?”
“Hình như ta cũng đâu phạm lỗi gì đâu, ta chỉ định mua căn phòng con nhộng hi người vì ngươi, rốt cuộc vì sao ngươi lại tức giận?”
“Vì sao ta lại tức giận?” Dường như cảm xúc Lâm Như Nghĩa trở nên tệ hơn: “Everything!”
Hai người đều nói tiếng Anh nên từ everything này nói ra khá là có khí thế.
“Ta tức giận vì nước đường chất lượng kém pha loãng ở quán nhỏ ven đường, tức giận vì bữa ăn cỏn con ngán ngấy khiến người ta buồn nôn, tức giận vì ngày ngày chỉ có thể chỉ có thể sống như chuột, tản bộ trong khu nhà nghèo không có ánh sáng mặt trời ba tiếng…”
Lộ Tri Dao lặng người: “Nhưng chúng ta không thể sống vui vẻ thế này sao? Vì sao… chẳng lẽ ngươi…”
Hắn nhìn Lâm Như Nghĩa đeo trang sức ngày càng nhiều và cái bụng hơi nhô lên, một suy đoán đáng sợ xuất hiện trong đầu.
Dường như cảm xúc của Lâm Như Nghĩa đã bùng nổ rồi, nàng che mặt bằng hai tay, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, trong hốc mắt rơm rớm lệ, nhưng vô cùng kiên quyết.
“Xin lỗi, ta không muốn thấy ngươi nữa.”
“Ta làm tình nhân của giám khảo, còn mang thai con của hắn.”
“Nên, chia tay đi, chúng ta kết thúc rồi.”
Biểu cảm của Lộ Tri Dao chuyển từ nghi ngờ sang chấn động, rồi biến thành tuyệt vọng, cuối cùng trở thành muôn lời nói hóa thành tro.
Hắn vốn hơi nghiêng người về trước, giờ lại như mất đi chống đỡ ngồi phịch xuống ghế.
Lâm Như Nghĩa đứng lên chuẩn bị rời đi.
Nhưng Lộ Tri Dao chợt nắm lấy cổ tay nàng.
“Hắn không cưới ngươi, cũng không cho ngươi nhiều tiền, đúng không?”
“Vốn dĩ hắn không để ý đến đứa nhỏ này, nếu không bây giờ ngươi cũng không sụp độ, hoang mang, đúng không?”
“Thậm chí… hắn mới biết ngươi mang thai đã bỏ ngươi rồi, đúng không?”
Cơ thể Lâm Như Nghĩa khẽ run lên.
Lộ Tri Dao biết mình đoán đúng rồi, biết mình vẫn còn cơ hội, vội nói: “Không sao, không sao…”
“Một mình ngươi sẽ rất khó khăn, cũng sẽ không có người đàn ông khác tình nguyện chấp nhận một người đã mang thai.”
“Ngươi cần ta, ta sẽ chăm sóc đứa nhỏ này giúp ngươi.”
“Tin ta, ta sẽ không để ý chuyện này, nhất định ta sẽ…”
Trong giọng của hắn thoáng ý van nài.
Lâm Như Nghĩa im lặng mấy giây, sau đó phủi tay Lộ Tri Dao ra.
“Đứa trẻ này có huyết thống người thương lưu.”
“Ta không muốn để nó giống người, trở thành quỷ nghèo vô dụng.”
Lâm Như Nghĩa kiên quyết sải bước đi.
Mà Lộ Tri Dao dõi theo bước nàng đi, mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng từ đầu chí cuối không thốt nên lời.
Hình như hắn không còn chút sức lực nào, cả người ngã “huỵch” xuống.
……