“Ta và hai người bạn khác muốn hợp tác với ngươi, mở một chuỗi nhà hàng Vô Danh.”
Bùi Khiêm: “?”
Một chuỗi nhà hàng Vô Danh?
Một nhà hàng Vô Danh đã làm ta kiếm tiền đến nôn ra máu rồi, lại thêm một nhà hàng khác?
Ngươi là gián điệp do công ty đối địch gửi đến đúng không!
Ừm? Không đúng, tổng giám đốc Lý vốn là công ty đối địch ...
Bùi Khiêm nhấp một ngụm cà phê: “Không suy xét.”
Lý Thạch: “...Sự từ chối của tổng giám đốc Bùi vẫn luôn dứt khoát như vậy.”
Còn chưa nói gì hết, tổng giám đốc Bùi đã từ chối rồi.
Mở thêm một chuỗi nhà hàng, mọi người cùng nhau vui vẻ kiếm tiền, lẽ nào không tốt sao?
Vả lại, cho dù không có hứng thú hợp tác, muốn ăn một mình, cũng không đến mức ngay cả bản kế hoạch cũng chưa nghe đã thẳng thừng từ chối luôn rồi chứ?
Tuy nhiên, dù sao hắn cũng đã nói chuyện với tổng giám đốc Bùi rất nhiều lần rồi, biết rõ tính cách của tổng giám đốc Bùi.
Lý Thạch xoa dịu lại tâm trạng: “Tổng giám đốc Bùi, bọn ta không có ý định gì khác.”
“Nhà hàng Vô Danh là sản nghiệp riêng của ngươi, ngươi muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó, nhưng bọn ta hiện tại muốn ăn một bữa thì đều phải xếp đến tháng sau sau sau...”
“Bọn ta chỉ muốn có một bữa ăn suôn sẻ mà thôi.”
“Nguyện vọng này quá đáng lắm sao?”
Bùi Khiêm: “...”
Ta muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó?
Tổng giám đốc Lý, có vẻ như ngươi đã hiểu lầm một chút về phương thức hoạt động của nhà bếp tư nhân Minh Vân rồi...
Ta cũng chỉ có thể ăn năm lần trong một tháng thôi đó!
Nhưng suy nghĩ lại, cũng thực sự là như vậy.
Tổng giám đốc Bùi muốn tự mình ăn một bữa cũng rất vất vả, chứ đừng nói đến người khác.
Các cuộc hẹn trước của bếp tư nhân Minh Vân hiện tại đều đã được đặt trước đến hai tháng sau, đối với những thực khách bình thường, quả thực là không biết phải làm sao.
Bùi Khiêm khẽ thở dài: “Tổng giám đốc Lý, ngươi hiểu lầm ta rồi.”
“Ta không ý định ăn một mình, từ trước đến nay ta chưa từng nghĩ tới điều này.”
“Thôi bỏ đi, ta nói kế hoạch của ngươi đi.”
Lý Thạch gật đầu: “Ý nghĩ này xuất phát từ oán hận do không được ăn món ăn ngon, với lại ở Kinh Châu, ta không phải người duy nhất có oán hận này.”
“Loại oán hận mãnh liệt như này, còn có Tiết Triết Bân và Vương Bằng.”
“Chắc là tổng giám đốc Bùi biết hai người này đúng không? Một người là con trai duy nhất của Tiết Nguyên Khánh, là cậu ấm, người còn lại là người đồng sáng lập Toàn Dân Bình Luận.”
Bùi Khiêm: “...”
Biết, quá biết luôn!
Chính hai tên này đã khiến bếp tư nhân Minh Vân hot lên!
Tổng giám đốc Bùi vẫn nhớ rõ chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.
Cậu ấm Tiết Triết Bân bị Weibo của Trương Tổ Đình hấp dẫn, sau đó lại đưa Vương Đằng này đến.
Vương Bằng tự mình viết bài đánh giá cho bếp tư nhân Minh Vân trên trang Toàn Dân Bình Luận, sau đó... không còn sau đó nữa.
Còn về việc sau đó cửa hàng sơn trang Minh Vân đã sử dụng bếp tư nhân Minh Vân như một mánh khóe để quảng bá, tổng giám đốc Lý cũng nhân cơ hội làm hot mấy hạng mục kinh doanh gần đó, dẫn đến việc quán cà phê Internet Netfish ở cửa hàng sơn trang Minh Vân cũng hot lên.
Đều là chuyện sau này không còn gì để nói.
Tóm lại, nhắc đến hai người này, tổng giám đốc Bùi ghét cay ghét đắng.
Bây giờ còn muốn kéo theo ta đi kiếm tiền nữa hả?
Không có cửa đâu!
Lý Thạch không để ý đến biểu hiện lạ thường của tổng giám đốc Bùi, nói tiếp: “Tổng giám đốc Bùi, ba người bọn ta đều là khách hàng VIP của bếp tư nhân Minh Vân!”
“Nhưng cũng không còn cách nào khác, chờ chỗ đau khổ quá mà!”
“Ban đầu ít người thì không sao, sau đó ngày càng có nhiều người hơn.”
“Đặt lịch hẹn trước một tuần còn chấp nhận được, đặt lịch hẹn trước một tháng thì hoàn toàn không giống rồi!”
“Vốn là đặt nhà hàng theo lịch trình, nhưng bây giờ biến thành lịch trình đặt theo nhà hàng!”
“Hiện tại nếu muốn đặt một bữa tiệc thương mại cỡ lớn tại bếp tư nhân Minh Vân còn phải hỏi được số lượng được đặt trước, sau đó mới đặt bàn, sau đó đợi đến gần ngày hẹn rồi mới mời đối tác đến Kinh Châu.”
“Quá bất tiện!!!”
Bùi Khiêm thầm thở dài.
Chỉ có thể nói, ba người các người gieo nhân nào gặt quả nấy thôi...
Quả nhiên, thứ cảm giác hạnh phúc này vẫn phải phụ thuộc vào sự so sánh.
Tổng giám đốc Bùi chỉ có thể bao hết quán vào ngày 20 hàng tháng, mỗi tuần chiếm căn phòng lớn nhất một lần, đã cảm thấy rất bất tiện rồi.
Kết quả, ba người tổng giám đốc Lý còn thảm hơn.
Nghe đến đây, Bùi Khiêm không nhịn được mà thương cảm cho ba người này.
Lý Thạch nói tiếp: “Vì vậy, ba người bọn ta tâm đầu ý hợp, muốn hợp tác với tổng giám đốc Bùi mở một chi nhánh khác của bếp tư nhân Minh Vân!”
“Bọn ta đã bàn bạc xong hết rồi, ba người chúng ta ra tiền, cung cấp người, chịu trách nhiệm kinh doanh, tổng giám đốc Bùi ngươi chỉ cần bỏ ra thương hiệu ‘nhà hàng Vô Danh’, mỗi tháng bọn ta sẽ chia tiền hoa hồng cho ngươi!”
“Hoặc là, nếu tổng giám đốc Bùi lo lắng về viễn cảnh kiếm tiền, ngươi cũng có thể sử dụng hình thức phí nhượng quyền và tiền hoa hồng. Bọn ta sẽ trả một khoản phí nhượng quyền trước, chỉ vì tấm bảng vàng ‘nhà hàng Vô Danh’ này.”
“Về phần địa chỉ, bọn ta đã chọn xong rồi, dự định sẽ mở ở một trung tâm thương mại lớn gần đây, như vậy thì chắc chắn số lượng người sẽ được đảm bảo.”
“Tóm lại, triển vọng rất tốt!”
Bùi Khiêm im lặng.
Nghe có vẻ dự án này quá đáng tin cậy luôn!
Đáng tin cậy đến nổi không dám tham gia vào một cách mù quáng ...
Bùi Khiêm suy nghĩ một lúc, giọng nói rất chân thành: “Tổng giám đốc Lý, ta thực sự không thể tham gia vào dự án này, vả lại, thương hiệu nhà hàng Vô Danh cũng chẳng tính là gì cả, chỉ cần món ăn của các ngươi xuất sắc, dịch vụ thích hợp, hoàn toàn có thể tạo ra một thương hiệu nhà hàng cao cấp mới.”
“Có điều tổng giám đốc Lý đừng lo, ta sẽ ủng hộ các ngươi về mặt tinh thần!”
“Nếu trong quá trình mở nhà hàng gặp phải vấn đề gì, ngươi có thể hỏi ta bất cứ lúc nào, nếu biết ta chắc chắn sẽ nói hết!”