Lý Thạch khẽ thở dài: “Được rồi tổng giám đốc Bùi, ta hiểu rồi.”
“Nếu ta là ngươi, chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng giao tấm biển vàng này ra.”
“Dù sao thì giá trị thương hiệu của nhà hàng Vô Danh cũng do tổng giám đốc Bùi dốc hết tâm huyết của mình gây dựng nên...”
Bùi Khiêm: “...”
Hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm!
Nhưng Bùi Khiêm không thể giải thích, chỉ có thể tiếp tục mỉm cười lịch sự.
Lý Thạch có chút tiếc nuối nói: “Được rồi, vậy chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình thôi. Ngày khai trương nhà hàng, hy vọng tổng giám đốc Bùi có thể đến nếm thử!”
Bùi Khiêm mạnh mẽ gật đầu: “Đương nhiên, ta chắc chắn sẽ đến!”
“Ta không chỉ đi một mình, mà còn dẫn theo tất cả nhân viên cùng đến!”
“Không phải thỉnh thoảng đến một lần, mà là đến thường xuyên!”
Lý Thạch mỉm cười nói: “Cũng chỉ có tổng giám đốc Bùi ngươi mới có thể nói mấy lời xã giao đến chân thành như vậy.”
Bùi Khiêm không nói nên lời.
Câu xã giao gì chứ? Ta đang nói lời thật lòng!
Nếu các ngươi thực sự có thể mở nhà hàng, chia bớt lượng khách của nhà bếp tư nhân Minh Vân, để ta có thể đến ăn bất cứ lúc nào mà không cần xếp hàng, vậy thì ta biết ơn các ngươi còn không kịp đây này!
Lý Thạch chào tạm biệt Bùi Khiêm, quay người rời đi.
Bùi Khiêm thầm gửi lời chúc phúc chân thành đến hắn.
“Tổng giám đốc Lý cố lên, cố gắng đạp bếp tư nhân Minh Vân xuống càng sớm càng tốt!”
Thứ Hai, ngày 27 tháng 12.
Công ty TNHH Kỹ thuật Internet Đằng Đạt.
Ngô Tân hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng của mình.
Trong chớp mắt, một tuần trôi qua.
Đã đến thời gian kiểm tra độ phù hợp tinh thần Đằng Đạt lần thứ hai.
Mặc dù đây không phải là cơ hội cuối cùng, nhưng thực sự không dám kéo dài nữa.
Thực tập sinh không thể tham gia vào bất kỳ công việc nào, sau một tuần từ khi vượt qua bài kiểm tra này sẽ có thể chính thức bắt đầu làm việc.
Đúng là khiến người ta không biết phải làm sao!
Ngô Tân lần đầu tiên phát hiện, thì ra không thể làm việc, mỗi ngày đi làm không có việc gì làm cũng là một chuyện buồn bã như vậy.
Cũng may lần này, Hác Vân với tư cách là người phụ trách bộ phận lén hỏi người phụ trách của bộ phận game Lý Nhã Đạt, cho Ngô Tân bí quyết vượt qua bài kiểm tra.
Bí quyết rất đơn giản, cũng chỉ có hai, lần lượt là: phải suy nghĩ nhiều hơn, làm mọi thứ để có thể hoàn thành nhiệm vụ mà tổng giám đốc Bùi giao cho.
Mặc dù có chút quá ngắn gọn, nhưng ít nhất nó là một phương hướng tốt.
Hai ngày cuối tuần, Ngô Tân đã suy ngẫm sâu sắc về câu trả lời đầu tiên của mình.
Hắn ý thức được, đề thi mà tổng giám đốc Bùi yêu cầu tăng ca kia, mình hơn phân nửa là trả lời sai.
Hẳn là bình thường không thể tăng ca, muốn tăng ca, trừ phi tổng giám đốc Bùi tự mình yêu cầu!
Mà bức thư ngỏ tổng giám đốc Bùi đăng trên diễn đàn nội bộ kia, về cơ bản cũng chứng minh điều này.
Nghĩ đến đây, Ngô Tân tràn đầy tự tin bước vào phòng thi.
Tiếng click chuột vang lên rõ ràng trong phòng họp.
Lần này tham gia kiểm tra độ phù hợp tinh thần Đằng Đạt còn nhiều hơn lần trước, đạt tới hơn 30 người.
Mặc dù bài kiểm tra trước đó có ba nhân viên vượt qua, nhưng sau bài kiểm tra cuối cùng, một nhóm nhân viên mới đã hoàn thành thủ tục thôi việc ở công ty cũ, chính thức ra nhập Đằng Đạt.
Do đó, số lượng nhân viên tham gia kiểm tra đã tăng lên.
Những gương mặt mới này có những biểu cảm khác nhau.
Một số rất khó hiểu về đề thi, một số khác thì khinh miệt đề thi.
Ngô Tân biết, hai loại người này hơn phân nửa đều không thể vượt qua bài kiểm tra độ phù hợp tinh thần Đằng Đạt mà tổng giám đốc Bùi đã dày công chuẩn bị.
Hiển nhiên, các bộ phận của tập đoàn Đằng Đạt, có không ít bộ phận đều đã lén lút hỏi được bí quyết vượt qua bài kiểm tra.
Nhưng cùng một bí mật, điều quan trọng vẫn là có thể hiểu được bao nhiêu!
Ngô Tân cảm thấy, loại năng lực lĩnh ngộ này cũng là một trong những tố chất mà tổng giám đốc Bùi phải tập trung khảo sát!
Bắt đầu trả lời các câu hỏi một cách cẩn thận.
Ngô Tân hơi kinh ngạc phát hiện, đề thi lần này, vậy mà có bảy phần không giống với lần kiểm tra trước.
Một số đề thi chỉ đơn giản là thay đổi một vài từ, nhưng ý nghĩa đã thay đổi hoàn toàn; mà có một số đề thi thì hoàn toàn xa lạ, chưa từng thấy qua.
Đối với những chủ đề tương tự, các sự lựa chọn cũng có những thay đổi nhỏ.
Tóm lại, vẫn rất dễ gây ra sự nhầm lẫn!
Lần kiểm tra trước đó, Ngô Tân hoàn toàn dựa theo cảm giác đầu tiên của mình mà trả lời, trả lời rất nhanh.
Nhưng lần này, Ngô Tân trả lời cực kỳ chậm.
Mỗi một câu, đều đọc đi đọc lại, phỏng đoán dụng ý của đề thi, sau đó lại so sánh bốn sự lựa chọn nhiều lần rồi tìm kiếm một sự lựa chọn phù hợp nhất với tinh thần Đằng Đạt.
Sau khi chọn ra, hắn lại đưa các tùy chọn vào đề thi để kiểm tra lại thật kỹ.
Rất nhanh đã có người trả lời xong.
Nhưng chắc chắn rằng họ đã không vượt qua bài kiểm tra.
Trong phòng họp nhanh chóng vang lên đủ loại âm thanh.
“A?”
“Cái này...”
“Chậc...”
“Mẹ kiếp!”
Dưới sự giám sát của tổ hành chính, những người này nhao nhao rời khỏi nơi làm bài kiểm tra với những biểu cảm khác nhau.
Có người tràn ngập nghi hoặc, bối rối, có người không thể tin, vẻ mặt khiếp sợ, còn có người suy sụp tâm trạng tại chỗ, nước mắt lưng tròng.
Rõ ràng, một số người đã làm bài kiểm tra lần hai nhưng vẫn trượt.
Ngô Tân càng trả lời nghiêm túc hơn.
Cuối cùng, toàn bộ phòng họp chỉ còn lại một số ít người.
Ngô Tân trả lời xong tất cả các đề thi, nhìn đồng hồ, còn chưa tới mười phút.
“Hầy… chưa nắm bắt thời gian tốt lắm”
“Nộp thôi!”
Mặc dù vẫn còn thời gian, nhưng phần mềm bài kiểm tra không cho phép xem lại các câu hỏi đã trả lời và kiểm tra chúng.
Nhưng cũng may tổng giám đốc Bùi chuẩn bị đủ thời gian để trả lời, cho dù trả lời chậm như Ngô Tân, cũng vẫn có thể dư thời gian.
Ngô Tân suy đoán, đây có thể là một loại ám chỉ của tổng giám đốc Bùi, để mọi người có thể có đủ thời gian, khai thác ý nghĩa sâu xa đằng sau đề thi.