Vì vậy, tổng giám đốc Bùi chuẩn bị nhiều phúc lợi, môi trường văn phòng tốt như vậy là để cho nhân viên kết hợp làm việc và nghỉ ngơi với nhau, chú ý giữ gìn sức khỏe, để mọi người có thể trong mười năm, hai mươi năm thậm chí là sau ba mươi năm, mãi đến trước khi nghỉ hưu, vẫn có thể đồng hành cùng Đằng Đạt, không bao giờ rời khỏi đây.
Vì vậy, mọi người hãy yên tâm đón nhận những phúc lợi này, tận hưởng chúng một cách tốt nhất.
Sau đó, hãy chôn chặt phần cảm động này vào tận đáy lòng, đền đáp lại sự yêu mến của công ty bằng sự hăng say làm việc cao hơn và trạng thái làm việc tích cực hơn!
Tinh thần của Đằng Đạt uyên thâm rộng lớn, đây chỉ là một khía cạnh trong đó mà thôi.
Nói thì dễ hơn làm, hy vọng mọi người có thể bắt đầu với những gì đơn giản nhất trước.
Cố gắng hết sức để không tăng ca.
Làm hết mọi thứ để có thể để hoàn thành yêu cầu của tổng giám đốc Bùi.
Tận hưởng hết mức phúc lợi của công ty.
Hãy bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt đơn giản nhất này, đừng phụ sự kỳ vọng của tổng giám đốc Bùi, trở thành một người Đằng Đạt thực sự!
Trên cơ sở này, tiếp thu đầy đủ tinh thần của Đằng Đạt:
Làm việc hiệu quả cao, chú trọng vào sáng tạo đổi mới;
Tuân theo lãnh đạo, độc lập trong suy nghĩ;
Sự kết hợp giữa công việc và nghỉ ngơi, mục tiêu dài lâu!
......
Sau khi đọc xong file này, Lý Nhã Đạt rơi vào im lặng.
Tự dưng thấy có chút áy náy!
Hóa ra tổng giám đốc Bùi nhiều lần dặn chúng ta không được tăng ca, thì ra còn có ẩn ý sâu xa như vậy?
Lý Nhã Đạt không khỏi cảm thấy có hơi xấu hổ, là người phụ trách bộ phận game, hiểu biết của nàng về tinh thần Đằng Đạt lại không đủ, lại còn thường lén lút tăng ca, thật là quá thất bại mà!
Điều này một mặt phản ánh hiệu quả công việc chưa cao, mặt khác phản ánh sự thiếu hiểu biết của mình.
Vẫn phải tiếp tục không ngừng cố gắng!
File này rất hữu ích!
Nàng nhanh chóng trả lời: “Cảm ơn, file này rất hữu ích! Là ngươi nghĩ ra cái này hả?”
Hác Vân rất nhanh đã trả lời lại: “Không phải ta, là lời bộc bạch cảm xúc của nhân viên bộ phận chúng ta vừa mới vượt qua bài kiểm tra tinh thần Đằng Đạt đó.”
“Đừng cảm ơn ta, đây là trả ơn cho việc bạn nhân viên của các ngươi đã cung cấp báo cáo trắc nghiệm trước đây!”
“Nhân viên này của bộ phận chúng ta, hy vọng có thể hướng dẫn các nhân viên mới ở các bộ phận khác, để họ hiểu rõ hơn về tinh thần của Đằng Đạt, sớm ngày chính thức hòa nhập vào đại gia đình Đằng Đạt!”
“Tuy nhiên, file này không nên truyền ra ngoài, nó thuộc về một phần bí mật của công ty.”
“Suy nghĩ của ta là, file này chỉ có thể được lưu trên máy tính của người phụ trách, vả lại còn phải mã hóa nhiều tầng.”
“Chỉ những nhân viên nòng cốt mà chúng ta cho rằng có đủ tư cách để học hỏi tinh thần của Đằng Đạt mới có thể hiểu được những nội dung này!”
Lý Nhã Đạt bừng tỉnh nói: “Được rồi, ta hiểu được, cám ơn ngươi nhiều!”
Mặc là bộ phận game đã có ba người vượt qua bài kiểm tra đầu tiên, nhưng chắc chắn sẽ có rất nhiều người mới phải vượt qua thử thách bài kiểm tra tinh thần phù hợp với Đằng Đạt.
Lúc này, một file như này rất quan trọng!
Hác Vân đã gửi file này cho những người phụ trách bộ phận khác, mà không công bố trực tiếp trên mạng nội bộ, hiển nhiên là nàng cảm thấy file này chỉ là cảm nhận của một người, không chắc chắn là đại diện cho ý kiến của tổng giám đốc Bùi.
Lỡ như truyền ra bên ngoài, khiến người khác hiểu sai và xuyên tạc, hoặc là can thiệp vào bài kiểm tra tinh thần phù hợp của Đằng Đạt, có thể khiến tổng giám đốc Bùi không vui.
Vì vậy, chỉ có thể công bố trong một phạm vi nhỏ, không thể để lộ, càng không thể để mọi người đều biết.
Lý Nhã Đạt suy nghĩ, nếu như nhân viên của mình thật sự không hiểu được, trước mắt bọn họ sắp bị đào thải, mà mình lại rất vừa ý người này, sẽ cho bọn họ xem file này trên máy tính của mình, để bọn họ hiểu được tinh thần của Đằng Đạt.
Nếu là như vậy, tương đương với việc cho những người đi sai đường, tạm thời không hiểu ra một chỉ dẫn hay.
Tóm lại, chỉ những thành viên cốt cán mới có thể xem và học tập file gốc này.
Những cốt cán này tạo thành bầu không khí tốt tại nơi làm việc, tự nhiên có thể hướng dẫn những nhân viên bình thường khác, khiến bọn họ tự đến dựa vào.
Lý Nhã Đạt cẩn thận giấu tài liệu trong một thư mục ẩn trên máy tính, sẵn tiện mã hóa nó thêm một chút, đề phòng bị lộ ra ngoài.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong hết, Lý Nhã Đạt đến văn phòng của tổng giám đốc Bùi, gõ nhẹ vào cửa, nói với tổng giám đốc Bùi mình phải đi rồi, thứ hai tuần sau mới quay lại, nếu có chuyện gì có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Bùi Khiêm cười nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không liên lạc với các ngươi đâu, khó lắm mới được ra ngoài chơi, nhất định phải chơi vui vẻ, vấn đề công việc không cần lo lắng đâu.”
“Không còn sớm nữa, nhanh chuẩn bị xuất phát đi!”
Rời khỏi văn phòng tổng giám đốc Bùi, Lý Nhã Đạt không hiểu sao có cảm giác như mình bị đuổi khỏi công ty vậy.
......
......
Sau khi tiễn Lý Nhã Đạt đi, Bùi Khiêm cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Nhiều thành viên cốt cán đã ra nước ngoài chơi hết rồi, chắc là mình an toàn rồi đúng không?
Chắc là có thể yên tâm nghỉ ngơi một tuần rồi nhỉ?
Đúng là thời gian rảnh rỗi khó mà có được.
Bùi Khiêm lướt lướt web, xem tin tức mới nhất.
Đột nhiên, hắn nhớ ra điều gì đó, tìm kiếm trên trang web với các từ khóa “IOI” và “công ty Finger”.
Chỉ có một vài bài đăng ít ỏi, mức độ phổ biến rất thấp, cũng không có thảo luận nào trên một số diễn đàn người chơi.
Bùi Khiêm thay đổi từ khóa tiếng Anh để tìm kiếm lại, sau đó sử dụng trình độ tiếng Anh CET-4 của mình để nỗ lực tìm kiếm trong mớ kết quả rộng mênh mông một lúc lâu.
Vẫn chưa tìm thấy nội dung hắn muốn tìm!
Chỉ lác đác một số tin tức nói IOI đã tiến hành một cuộc kiểm tra, nhưng kết quả của cuộc kiểm tra không được mô tả quá nhiều, chỉ dùng một số từ khá lịch sự để nói về nó.