Nhưng hiện tại, những người phía đối diện dường như muốn xuống tay rất ác về phía Mã Dương, hoàn toàn không giống như muốn làm nhân viên nữa, mà là giống như muốn nghỉ việc.
May thay lão Mã chạy trốn nhanh, nếu không chắc chết rất thảm.
Lúc này, những nhân viên khác đã phát hiện ra Bùi Khiêm đang đứng sau lưng của Mã Dương, nhưng sau khi thấy tổng giám đốc Bùi làm động tác “suỵt”, bọn họ cũng đều rất hợp tác mà ngừng nói chuyện.
Mã Dương đang đeo tai nghe, hơn nữa còn dồn tất cả sự chú ý của mình vào màn hình máy tính, không hề nhận ra có người đang đứng sau lưng của mình.
Tất nhiên, ngay cả khi hắn nhìn thấy Bùi Khiêm đến thì cùng lắm cũng chỉ là chào hỏi một câu, rồi sau đó tiếp tục chơi nốt ván game đang dang dở.
Tuy rằng trình độ lão Mã hơi kém, nhưng mà hắn không bao giờ afk hại đồng đội.
Xét về điểm này, hắn vẫn là rất đáng tin cậy – nếu như không suy xét đến biểu hiện của hắn trong game.
Nhưng nói cho cùng, biểu hiện này của lão Mã cũng chẳng khác afk là bao.
Bùi Khiêm nhìn thấy cũng khá vui mừng.
Nếu như bản thân hắn cũng trong ván game đó, hơn nữa còn là đồng đội của lão Mã, nói không chắc sớm đã không nhịn được mà chửi bậy rồi.
Nhưng mà vì là một người ngoài cuộc, Bùi Khiêm giờ chỉ còn có một cách.
Có cơm không?
Cho hai bát, ta đói quá!
Hắn không khỏi có chút đồng cảm cho bốn người đồng đội của giám đốc Mã, rõ ràng thực lực cao hơn đối phương một bậc, vậy mà vẫn phải đánh khổ sở như thế.
Nhưng mà, Bùi Khiêm nhìn đi nhìn lại, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
Vui quá hóa buồn!
Đợi một chút, phiên bản GOG này... hình như có gì đó không đúng?
Last hit này của Mã Dương trông chán như vậy, thế mà trang bị lại không kém đi quá nhiều?
Hơn nữa, không phải tướng của hắn là hỗ trợ sao?
Dưới sự trợ giúp của đồng đội, Mã Dương đã gặt được vài mạng, lấy được tám trăm đồng tiền thưởng?
Bởi vì đối với Bùi Khiêm mà nói, kiểu thiết lập này tương đối quen thuộc, cho nên hắn không nhận ra điều không ổn ở lúc đầu.
Nhưng mà Bùi Khiêm suy xét một hồi thì lập tức nhận ra có gì đó không đúng!
Thiết kế ban đầu của GOG không phải như vậy, bởi vì game này lúc bắt đầu thì sao chép từ “Thần Khải”!
Nhìn kỹ hơn, không chỉ riêng last hit, quy luật của tiền thưởng cũng bị thay đổi, dường như ngay cả bản đồ cũng bị thu nhỏ lại hơn trước, những yếu tố trên bản đồ cũng xảy ra sự thay đổi nho nhỏ!
Trái tim Bùi Khiêm “hồi hộp” một tiếng, chốc lát bỗng lạnh ngắt đi.
Tình huống gì đây!
Tựa game này là do ai đã sửa? Tại sao những phương hướng này càng lúc càng có vấn đề?
Hắn muốn xem kỹ thêm một lần nữa, nhưng ván game đã kết thúc rồi.
Tuy rằng phần lớn thời gian là bốn chọi năm, nhưng bốn đại thần bên phía Mã Dương cũng đỉnh ghê, còn giành được thắng lợi.
Mã Dương tháo cái tai nghe xuống, vui vẻ nói: “Lại thắng rồi!”
“Việc huấn luyện đặc biệt lúc trước quả nhiên có hiệu quả, bây giờ đánh ghép random cũng thắng liên tiếp được.”
Đám nhân viên xung quanh đồng lượt vỗ tay chúc mừng, những lời khen ngợi bay tứ tung.
“Giám đốc Mã tiến bộ rất nhanh!”
“Thật ra kỹ năng ban đầu của giám đốc Mã đã hay lắm rồi, chỉ là chưa gặp được đồng đội tốt mà thôi.”
“Mặc dù giám đốc Mã không giành được MVP, nhưng trên thực tế lại đóng vai trò quan trọng nhất cho chiến thắng này trong số năm người.”
Bùi Khiêm: “…”
Lão Mã à, Tết trồng cây của năm nay đã qua được nửa năm rồi, vì sao trong lòng ngươi vẫn chưa trồng được cây “tự biết lượng sức mình” thế?
Hơn nữa, ngươi đang tuyển một đống kẻ xu nịnh… ta không nghe nổi nữa rồi!
Thôi vậy, chuyện của đám người xu nịnh này không quan trọng.
Tốt nhất là giải quyết cho rõ ràng vấn đề của GOG trước đã!
Bùi Khiêm không biết nói gì, không phải hai người là Lý Nhã Đạt và Bao Húc đã đi Mỹ du lịch rồi hay sao?
Tại sao ở nơi đất khách quê người như vậy mà vẫn có thể gây phiền phức cho ta thế???
Hay nói cách khác là trước khi ra nước ngoài, các ngươi đặc biệt chôn cho ta một quả bom?
May mà hôm nay ta đến tìm lão Mã để mượn vở ghi chép, nếu không không biết sẽ mù tịt thông tin thêm bao lâu!
Trong tiềm thức, Bùi Khiêm muốn hỏi đôi chút về tình hình của tựa game, nhưng sau đó suy nghĩ lại, sao nhóm đầu tư Viên Mộng có thể hiểu được tình hình của GOG được?
Thôi vậy, tốt nhất vẫn là tự mình tìm ra đáp án!
Bên cạnh có người kéo ghế qua, để cho Bùi Khiêm ngồi bên cạnh của Mã Dương.
Bùi Khiêm ho nhẹ một tiếng: “Đã mang đồ đến chưa?”
Mã Dương lập tức gật đầu: “Đã mang đến rồi, anh Khiêm cầm đi.”
Hắn vừa nói, vừa lấy một cuốn sổ da màu đen trông khá khiêm tốn ra từ trong ngăn kéo.
Bùi Khiêm đưa tay nhận lấy, sau đó đưa cho tài xế tiểu Tôn cùng đến với hắn.
Tiểu Tôn lập tức bỏ cuốn sổ da màu đen này vào túi của mình, giúp tổng giám đốc Bùi cất giữ cẩn thận.
Những người xung quanh cũng không dám nhiều chuyện.
Cuốn sổ này là gì?
Chắc hẳn một số tư liệu bí mật rất quan trọng của doanh nghiệp!
Nếu không tổng giám đốc Bùi cần gì phải đi một chuyến xa như vậy, đích thân nhận lấy từ tay của giám đốc Mã?
Sau khi cất xong cuốn sổ ghi chép về bài thi của bộ môn duy nhất không được sử dụng tài liệu, Bùi Khiêm dự định quay về tìm một tiệm photocopy để photo ra một bản, sau đó dành chút thời gian để học thuộc.
Nhưng mà ưu tiên hàng đầu vẫn là giải quyết vấn đề của GOG!
“Lâu rồi chưa chơi với nhau, làm một ván đi?”
Mã Dương rất vui vẻ: “Được thôi, anh Khiêm! Tiện thể cho ngươi xem thử thành quả của khóa huấn luyện đặc biệt gần đây của ta!”
Bùi Khiêm: “…”
Hắn chẳng có chút tin tưởng nào với thành quả từ khóa huấn luyện đặt biệt của Mã Dương.
Chơi cùng với bốn đại thần, cho dù chơi tệ đến đâu thì bọn họ cũng không mắng không chửi, dưới tình hình này nếu như một tên gà thâm niên giống như Mã Dương mà còn có thể tiến bộ được thì đúng là mặt trời mọc đằng tây.
Nhưng mà mục đích chính của Bùi Khiêm vẫn là quan sát tình hình trước mắt của GOG.