Hạ Đắc Thắng cười, giải thích: “Thật ra dự tính ban đầu của bọn ta chỉ là để cơ chế game không hạn chế thiên phú game xuất sắc của giám đốc Mã.”
“Hơn nữa, bọn ta không chỉ cung cấp đề xuất sửa chữa cho GOG, mà bọn ta còn gửi cho cả công ty Finger.”
“Tổng giám đốc Bùi không cần quá để tâm, bọn ta cũng chỉ bỏ ra một chút sức lực nhỏ bé trong khả năng cho phép mà thôi!”
Hạ Đắc Thắng tỏ vẻ khiêm tốn.
Bùi Khiêm không khỏi sửng sốt, suy nghĩ cũng lập tức sự thay đổi.
Hắn không quan tâm mấy lời nói khách sáo của Hạ Đắc Thắng, mà trọng tâm là câu giữa.
Cũng gửi cho công ty Finger?
Vậy thì chẳng phải là, IOI và GOG đang đứng cùng một chiến tuyến sao?
Không, IOI chắc chắn cao cấp hơn GOG, dù gì đầu tư của phía công ty Finger lớn hơn, thời gian phát triển dài hơn, nhân viên cũng phong phú hơn.
Ừm... Đúng là sợ chuyện không đâu.
Nếu bây giờ IOI vẫn dẫn trước GOG, thì không cần quá lo lắng.
Dù sao cuối cùng cũng chỉ có một bên thắng.
Cho dù GOG có thể kiếm được một ít tiền trong thời gian ngắn, chỉ cần chăm chỉ mua bản quyền, thì hoàn toàn có thể tiêu hết một ít tiền này, sẽ không gây thêm phiền phức...
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, Hạ Đắc Thắng này, không đáng tội chết.
Bùi Khiêm suýt nữa thì muốn sắp xếp hắn đi du lịch thung lũng ríp-tơ ở Đông Phi rồi.
Nếu vậy thì... tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.
Tuyệt đối không thể để bọn họ chơi game nữa!
Bùi Khiêm nhìn Mã Dương, rồi nhìn những kim bài cùng chơi ở bên cạnh hắn.
Cẩn thận suy nghĩ, tất cả những chuyện phiền phức này, bắt nguồn từ đâu?
GOG được đổi mới để thân thiện với người chơi hơn, là bởi vì đám người Hạ Đắc Thắng đưa ra ý kiến.
Bọn họ đưa ra ý kiến, là vì chú ý đến trải nghiệm game của giám đốc Mã.
Còn giám đốc Mã ngày nào cũng chơi game, là bởi vì...
Hắn không có việc gì để làm.
Tại sao Mã Dương lại không có việc gì để làm? Là bởi vì sau khi tiêu hết hai mươi triệu, Bùi Khiêm không cho hắn thêm chút tiền nào, công ty đầu tư Viên Mộng hoàn toàn ngưng hoạt động.
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ, tại sao nghĩ tới nghĩ lui, kẻ đầu sỏ lại chính là bản thân mình nhỉ?
Bùi Khiêm không thể chấp nhận kết luận này.
Không được, điều này căn bản không hợp lý!
Nhất định phải tạo ra một vài thay đổi!
Nếu cứ để Mã Dương tiếp tục chơi như vậy, đám người Hạ Đắc Thắng lại tiếp tục đưa ra ý kiến của mình, vậy thì tình hình thật sự có thể hoàn toàn mất kiểm soát.
Phải tìm vài việc cho lão Mã làm mới được.
Bùi Khiêm suy nghĩ một lát, rồi nói một cách sâu xa: “Lão Mã, gần đây đừng chơi game nữa.”
Hắn lại nhìn sang đám người Hạ Đắc Thắng: “Các ngươi cũng vậy, không được chơi game với giám đốc Mã nữa.”
Sắc mặt của Hạ Đắc Thắng tái nhợt.
Vậy là sao, chẳng lẽ nịnh nọt nhầm chỗ rồi?
Là ý kiến bọn họ đưa ra không ổn, xảy ra mâu thuẫn với ý tưởng thiết kế của tổng giám đốc Bùi sao?
Hay là tổng giám đốc Bùi cảm thấy bọn họ không làm đúng công việc, cảm thấy bất mãn?
Bầu không khí bên trong phòng làm việc nhất thời có chút nặng nề.
Chuyện không được chơi game này, bản thân nó cũng không có gì đáng lo ngại.
Nhưng nếu để lại ấn tượng xấu cho tổng giám đốc Bùi, vậy thì rất không ổn!
Bùi Khiêm tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian gần đây, ta sẽ cắt ra một khoản tiền nữa, các ngươi suy nghĩ xem, có thể làm được dự án đầu tư mới nào.”
Trong phòng làm việc, biểu cảm của tất cả mọi người đều hòa hoãn lại.
Hạ Đắc Thắng không khỏi cảm thấy xấu hổ bởi suy nghĩ trước đó của mình.
Nghĩ gì vậy chứ! Tổng giám đốc Bùi là loại người nhỏ mọn đó sao?
Xem đi, tổng giám đốc Bùi không chỉ không tức giận, ngược lại còn khen ngợi bọn họ!
Kết quả tốt nhất theo dự đoán của Hạ Đắc Thắng, vốn chính là tăng lương.
Nhưng bây giờ, tổng giám đốc Bùi lại muốn trích ra một khoản tiền cho đầu tư Viên Mộng, điều này còn khiến người ta vui sướng hơn việc tăng lương!
Bùi Khiêm không biết Hạ Đặc Thắng đang nghĩ gì, nhưng bất kể là hắn đang nghĩ gì, chắc chắn khác rất nhiều với những gì tổng giám đốc Bùi đang nghĩ...
Sau sự kiện lần trước, Bùi Khiêm vốn định đày đầu tư Viên Mộng vào lãnh cung trong thời gian ngắn.
Nhưng bây giờ phát hiện, đám người này không có việc gì làm là suy nghĩ vớ vẩn về GOG, chuyện này rất nguy hiểm!
Hay là thả bọn họ ra ngoài.
Mặc dù trong tay tổng giám đốc Bùi không có nhiều tiền dư dả, nhưng Đằng Đạt bây giờ có sản nghiệp lớn, cố gắng trích ra ba bốn triệu, chắc cũng không thành vấn đề.
Chỉ là, kết quả đầu tư của dự án IOI vẫn chưa ra, trong thời gian ngắn Bùi Khiêm rất khó có thể tín nhiệm Mã Dương thêm một lần nữa.
Đầu tư lần này, Bùi Khiêm quyết định đích thân kiểm định!
Mã Dương gật đầu lia lịa: “Vâng, anh Khiêm, không thành vấn đề, ta chắc chắn sẽ tiêu số tiền này với tốc độ nhanh nhất!”
Bùi Khiêm tối sầm mặt mày: “Không không không, lần này đừng vội.”
“Ngươi xem xét kỹ trước, tìm thêm mấy dự án có ước mơ, qua một thời gian nữa ta lại tới, hai chúng ta bàn bạc một chút, rồi đưa ra quyết định.”
Mã Dương có chút khó hiểu: “Anh Khiêm, không phải ngươi dạy ta rằng đầu tư nhất định phải lúc nên ra tay thì ra tay, tuyệt đối không được do dự sao? Không phải bảo thích cái gì thì đầu tư cái đó, nhất định phải tin tưởng cảm giác đầu tiên của mình sao?”
Bùi Khiêm ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, trước đây ta nói vậy không sai.”
“Nhưng mà lúc đó ngươi vẫn là người mới tham gia đầu tư, vừa bước vào ngành này. Ta luôn nhấn mạnh với ngươi, để ngươi đừng do dự, chủ yếu là để đào tạo tâm lý đầu tư quả quyết này của ngươi!”
“Nhưng bây giờ tình hình đã khác.”
“Ngươi đã có kinh nghiệm đầu tư hai mươi triệu, đã đến lúc lên level rồi.”
Mã Dương bừng tỉnh: “Vâng, anh Khiêm, làm sao để lên level? Ngươi nói đi!”
Bùi Khiêm ngẫm nghĩ: “Cái này còn tùy thuộc vào dự án cụ thể, chi tiết cụ thể, không có dự án để thảo luận mà chỉ nói suông, thì rất dễ rơi vào chủ nghĩa giáo điều.”