Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 608 - Chương 608. Đừng Trách Ta Thủ Đoạn Độc Ác! (2)

Chương 608. Đừng trách ta thủ đoạn độc ác! (2)
Chương 608. Đừng trách ta thủ đoạn độc ác! (2)

Một thương hiệu đã có danh tiếng rồi thì việc tăng giá cũng chẳng phải vấn đề gì quá lớn?

Bùi Khiêm cảm thấy hơi hoảng sợ.

Phát triển theo xu thế như vậy, tình hình không ổn!

Phải mau nghĩ cách!

Bùi Khiêm yên lặng một lát, hỏi: “Chiều nay rảnh không? Ta muốn đi xem tình hình của nhà kho.”

Trương Nguyên lập tức trả lời: “Rảnh! Tổng giám đốc Bùi khoảng mấy giờ tới?”

Bùi Khiêm nhìn đồng hồ đeo tay: “Khoảng ba giờ chiều tới nhà kho đi.”

Trương Nguyên: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, không thành vấn đề, ta nhất định sẽ nghênh đón ở cửa nhà kho đúng giờ!”

Tắt điện thoại, Bùi Khiêm khẽ thở dài.

Hết cách, tình hình bây giờ hơi có dấu hiệu mất kiểm soát, xem ra phải dùng đến đại sát khí rồi!

Mặc dù bây giờ còn cách kết toán ba tháng, nhưng nghiệp vụ lắp ráp máy tính ROF hoàn toàn làm ăn phát đạt một cách im lặng, từng bước đi diễn ra quá suôn sẻ.

Nếu cứ mặc kệ như vậy, theo tình thế này, không biết ba tháng sau còn gây ra rắc rối gì đây!

Nhất định phải gây ra một chút cản trở.

Bùi Khiêm thầm nói trong lòng: “Trương Nguyên, ngươi đừng trách ta thủ đoạn độc ác, quay về ta phát thêm cho ngươi một chút tiền thưởng, coi như là bồi thường...”

Sau đó, Bùi Khiêm gọi điện cho tiểu Tôn.

“Buổi chiều đưa ta đến nhà kho một chuyến, nhân tiện tới công ty, đưa cả Đường Diệc Xu theo.”

Ba giờ chiều.

Nhà kho Đằng Đạt ở ngoại thành Kinh Châu.

Tiểu Tôn và Bùi Khiêm cùng xuống xe, Đường Diệc Xu hơi rụt rè theo sau.

Nàng cũng không biết vì sao đàn anh dẫn mình đến, nhưng cũng không dám hỏi.

Trương Nguyên đã đón ngoài kho.

Kho này không lớn lắm, trước kia Trương Nguyên cũng từng báo cáo rồi, tổng diện tích của kho tầm hơn bốn nghìn mét vuông, chỉ có một tầng, thuê 0,7 đồng/mét vuông/ngày.

Tính ra mỗi tháng hơn tám chục nghìn tiền thuê.

Vài nhà kho cỡ lớn có diện tích một hai chục nghìn mét vuông, đương nhiên tiền thuê cũng đắt hơn nhiều, nhưng kho bên này chủ yếu để các loại phụ kiện máy tính, bây giờ vẫn chưa dùng hết bốn nghìn mét vuông này.

Bây giờ Logistics Nghịch Phong chỉ giải quyết vấn đề chặng đường cuối cùng, chuyển phát nhanh từ các bưu cục khác đến bưu cục Nghịch Phong, rồi lại chuyển từ bưu cục Nghịch Phong đến nhà khách hàng.

Cho nên bưu cục Nghịch Phong phân tán phần lớn chức năng lưu kho, bây giờ Logistics Nghịch Phong không có nhu cầu lớn về lưu kho.

Nhưng cũng có vài hàng hóa để lại trong kho này vì những lí do khác nhau.

Đối với quán cà phê Internet Netfish và nghiệp vụ lắp ráp ROF do Trương Nguyên phụ trách, hai sản nghiệp này đều có quan hệ đôi bên cùng có lợi với Logistics Nghịch Phong, Logistics Nghịch Phong phục vụ giao hàng tận nơi cho ROF, ROF cho Logistics Nghịch Phong dùng kho thuê, đều là người nhà, cũng chẳng phải tiêu tiền của mình, nên cực kỳ dễ nói chuyện.

Vốn dĩ, kho của khu vực Kinh Châu toàn là đốt tiền, tổng giám đốc Bùi trợ lực.

Nhưng bây giờ ROF đã chuyển lỗ thành lãi rồi, không những có thể bù được phí lưu kho mà còn có thể tiếp tục mở rộng quy mô, điều này khiến Bùi Khiêm rất khó chịu.

Vốn dĩ lần này Trương Nguyên xem đây là lần tổng giám đốc Bùi đến quan sát nên hơi căng thẳng.

Nhưng Bùi Khiêm đã nói trong điện thoại, chỉ vì tâm huyết dâng trào muốn đến xem thử thôi, đừng chuyện bé xé ra to.

Trương Nguyên biết tổng giám đốc Bùi là người rất thực tế, cũng không thích nhân viên dưới trướng mình làm mấy chuyện mặt mũi ấy.

Cho nên Trương Nguyên cũng chỉ đến trước, chỉ huy mấy nhân viên cấp dưới thu dọn một chút, để trông nhà kho có vẻ tương đối gọn gàng mà thôi, không dọn dẹp quá mức gì.

Hắn rất tự tin với tình hình của nhà kho.

Trương Nguyên dẫn tổng giám đốc Bùi và hai người kia vào kho.

Đây là lần đầu Bùi Khiêm đến nhà kho này, ấn tượng ban đầu không tồi.

Gọn gàng, sạch sẽ, sáng sủa.

Các phụ kiện máy tính được chia khu xếp trên giá, sắp xếp hơi lộn xộn nhưng có thể miễn cưỡng xem như là gọn gàng có trật tự.

Dù sao thì chủ yếu phụ kiện lắp ráp, lớn nhất là khung máy, không chiếm nhiều diện tích.

“Tổng giám đốc Bùi, ngươi xem, bên này chính là kệ hàng các loại linh kiện của chúng ta. Vì linh kiện của chúng ta được mua sỉ, nên định kỳ sẽ có xe chuyển đến.”

“Sau khi gửi đến sẽ được người có chuyên môn vận chuyển lên kệ.”

“Sau đó, chúng ta còn cón dây chuyền lắp ráp.”

“Hầu hết vẫn phải dựa vào nhân công, tương đối đơn giản, để tổng giám đốc Bùi chê cười rồi.”

Trương Nguyên vừa dẫn Bùi Khiêm đi tham quan vừa giới thiệu.

Xem ra, hắn cũng khá tự hào về nghiệp vụ lắp ráp ROF, dù sao thì đây cũng là ngành cũ của hắn.

Cái gọi là dây chuyền lắp ráp chính ra mấy bàn làm việc rất dài.

Trên bàn làm việc có băng chuyền, chia đều mấy người, sau lưng mấy người này là các loại linh kiện, trước mặt là từng cái máy.

Mỗi người phụ trách một công đoạn, thời gian hoàn thành mỗi công đoạn như nhau.

Có vài công đoạn thời gian khá dài, ví dụ như chỉnh dây phức tạp, cần có hai người phụ trách, mỗi người phụ trách một cái.

Trước mặt mỗi người có một cái nút, sau khi hoàn thành công đoạn của mình thì ấn nút, sau khi tất cả mọi người đều ấn rồi, băng chuyền trên bàn làm việc tự động chuyển động sang phải một khoảng.

Như vậy, mọi người chỉ cần liên tục hoàn thành công đoạn mình phụ trách là được, nếu làm nhanh thì có thể nghỉ ngơi một lúc, so với việc mỗi người lắp một máy tính thì hiệu quả tăng cao hơn.

Từ bước đầu tiên là lắp CPU trên mạch chính đến bước cuối cùng là lắp hệ thống đèn, tất cả mọi người đều hoàn thành công việc một cách có trật tự.

Sau khi lắp đèn, kiểm tra máy không có vấn đề gì, người chuyên phụ trách sẽ đóng gói, chuẩn bị gửi vào nội thành Kinh Châu.

Sau khi khách chốt đơn, người của Logistics Nghịch Phong sẽ lấy hàng từ điểm phân phối, gửi đến nhà khách hàng.

Bùi Khiêm ngửi thấy mùi nguy hiểm.

Trương Nguyên này được lắm, nghiệp vụ lắp ráp tự nhiên đơn giản bị ngươi làm thành tốn kém thế này…

“Tốt lắm.”

Bùi Khiêm dối lòng khen vài câu, khiến Trương Nguyên cười vui hớn hở, sau đó dẫn Đường Diệc Xu và tiểu Tôn dạo trong kho.

Dạo một vòng không có gì xảy ra cả.

Bùi Khiêm hơi ngạc nhiên, trong lòng hơi mất mát.

Hết chương 608.
Bình Luận (0)
Comment