Bây giờ, danh tiếng của lắp ráp ROF đã rất cao rồi, qua làn sóng không tăng giá dịp Tết Dương lịch này, danh tiếng và độ nhận diện thương hiệu của nó sẽ cao hơn nữa.
Ví dụ trước đây đã chứng minh, bây giờ rất nhiều khách hàng chấp nhận ROF có giá trị thương hiệu nhất định rồi.
Nói cách khác, dù vẫn luôn định giá theo giá ban đầu, chắc chắn lượng tiêu thụ của lắp ráp ROF cũng sẽ không giảm, với lại, vì vốn dĩ giữ được lợi nhuận nhất định, nếu kiếm được tiền là chuyện chắc chắn.
Tích hàng nữa, lỡ đâu ngày nào đó có card tăng vọt nữa, thế chẳng phải đòi mạng tổng giám đốc Bùi sao?
Xem ra, chuyện tích hàng điên cuồng cũng không đáng tin lắm!
Tổng giám đốc Bùi bỏ tiền mua một bài học rồi.
Chỉ số tiền này cho sản nghiệp khác?
Nhưng chớp mắt đã phủ định điểm này ngay.
Bùi Khiêm cảm thấy mình vẫn nên giữ nguyên tắc cũ, chính là:
Ai mắc bệnh người đó trị; Ai kiếm tiền người đó tiêu.
Hắn suy nghĩ một lát, trước đó vì không giữ nguyên tắc này nên mới bùng lửa khắp nơi, không giữ được.
Rất nhiều dự án vốn không có vấn đề, thua lỗ rất ổn định, nhưng liên quan đến một dự án khác, thế thì nó có khả năng xảy ra chuyện rất lớn.
Bởi vậy, số tiền ROF kiếm được, vẫn nên để cho Trương Nguyên, để hắn tự nghĩ cách tiêu đi.
Bùi Khiêm suy nghĩ một lúc, nói: “Tiền nghiệp vụ lắp ráp ROF kiếm được, đừng nộp lên, bản thân ngươi nghĩ cách tiêu hết đi.”
Trương Nguyên sững sờ: “Hả? Tổng giám đốc Bùi, số tiền lớn thế này không nộp lên sao? Được sao?”
Bùi Khiêm cười ha ha: “Đương nhiên được, tiền bản thân ngươi kiếm được thì tự ngươi tiêu hết.”
Trương Nguyên vội xua tay: “Không không không, tổng giám đốc Bùi, số tiền này kiếm được là nhờ sự chỉ đạo sáng suốt của ngươi.”
Bùi Khiêm: “…”
Ngươi xem người này, không biết nói chuyện thì đừng nói!
Bùi Khiêm là người rộng rãi, không định nhúng tay vào vấn đề này quá nhiều: “Ngươi nói trước, ngươi định tiêu số tiền này thế nào?”
Trương Nguyên trầm tư.
Nghiệp vụ bây giờ hắn đang quản lý chủ yếu là quán cà phê Internet Netfish và lắp ráp ROF, đương nhiên, Takeaway Netfish là nghiệp vụ thêm của quán cà phê Internet Netfish, cũng do hắn phụ trách.
Cùng lúc này, mấy nghiệp vụ này có quan hệ mật thiết với Logistics Nghịch Phong.
Người phụ trách Logistics Nghịch Phong là Lữ Minh Lượng, được Bùi Khiêm coi trọng.
Trên thực tế, đến giờ Logistics Nghịch Phong toàn là lỗ thôi, hoàn toàn dựa vào tiền nghiệp vụ khác của tập đoàn Đằng Đạt mới có thể duy trì vận hành.
Chứng minh rằng tổng giám đốc Bùi Khiêm tín nhiệm Lữ Minh Lượng thật.
Đương nhiên, đối với Bùi Khiêm, nói chuẩn xác thì đây không phải truyền máu mà phải xem là khử độc.
Nếu không có Logistics Nghịch Phong, nói không chừng tổng giám đốc Bùi đã phát động ngỏm từ đời nào rồi.
Trương Nguyên suy nghĩ một lúc, nói: “Tổng giám đốc Bùi, ta nghĩ một chút, bây giờ thương hiệu của ROF đã đứng vững ở đất Kinh Châu rồi, cửa hàng online cũng có độ hot nhất định.”
“Nghiệp vụ của quán cà phê Internet Netfish bây giờ cũng được mọi người công nhận rồi, đã thành thương hiệu quán cà phê Internet cao cấp được chào đón nhất ở Kinh Châu.”
“Theo ta thấy, bây giờ chúng ta cứ tiếp tục mở rộng mô hình quán cà phê Internet, mở rộng đến thành phố khác!”
Bùi Khiêm thầm thở dài trong lòng, quả nhiên, vẫn không lách được vấn đề này.
Trước đây giám đốc Lý đã đưa ra nghi vấn này, vì sao không mở cửa hàng ở thành phố khác, kiếm nhiều tiền hơn.
Nguyên nhân rất đơn giản, tổng giám đốc Bùi sợ mở chi nhánh ở thành phố khác lại kiếm được tiền nữa!
Nhưng bây giờ đã hắn không thể không suy xét đến vấn đề này.
Vì đã không kéo dài được nữa rồi.
Quán cà phê Internet Netfish và nghiệp vụ lắp ráp ROF đã kiếm được tiền rồi, còn kiếm được nhiều nữa, vì sao không mở rộng tiếp?
Không hiểu nổi.
Cho nên sớm muộn gì cũng phải mở chi nhánh này, vấn đề quan trọng là mở ở đâu, mở thế nào.
Bùi Khiêm nghĩ ngợi, hỏi: “Theo ngươi, chi nhánh của quán cà phê Internet Netfish nên mở ở đâu?”
Trương Nguyên không hề do dự: “Ta cảm thấy nên mở ở thành phố lớn, đô thị loại I như Đế Đô, Ma Đô hoặc Dương Thành!”
“Ở đó nhiều người trẻ tuổi, đông người, với lại mức chi tiêu của mọi người cao, chắc chắn sẽ công nhận mô hình như quán cà phê Internet cao cấp.”
“Đến đó để mở rộng thị trường hơn.”
“Thậm chí bao gồm nghiệp vụ phụ của quán cà phê Internet Netfish, ví dụ như Takeaway Netfish cũng có thể ăn nên làm ra.”
Bùi Khiêm im lặng.
Ngươi nói có lý lắm, nên chắc không thể làm thế này…
Hắn suy nghĩ một lúc, nói: “Ý kiến của ta ngược lại.”
“Ta chuẩn bị đặt mục tiêu kế tiếp ở Lâm Thành.”
Trương Nguyên sững sờ: “Lâm Thành?”
Thành phố Lâm Thành là một thành phố nghèo nhất của tỉnh Hán Đông, huyện nghèo có tiếng là Đạo Khẩu cũng nằm ở thành phố Lâm Thành.
Mở quán cà phê Internet Netfish ở nơi nghèo nàn như vậy?
Có thể có bao nhiêu khách?
Bùi Khiêm nói tiếp: “Với lại, lần này không chỉ mở rộng quán cà phê Internet Netfish.”
“Chuyển tất cả những tất cả những gì liên quan đến quán cà phê Internet Netfish đến theo!”
Nhìn biểu cảm mơ hồ của Trương Nguyên, Bùi Khiêm không khỏi khẽ cười.
Đối với việc mở chi nhánh quán cà phê Internet Netfish, hắn không gấp.
Hắn càng hy vọng có thể mở thêm vài bưu cục Nghịch Phong.
Nhưng trên cơ bản, bưu cục Nghịch Phong đã phủ sóng khắp Kinh Châu, mở bản đồ lên là có thể thấy mạng lưới dày đặc, gần như không nơi nào không có dấu chân.
Muốn mở nữa thì chỉ có thể mở ở thành phố khác thôi.
Nhưng mà chỉ mở bưu cục Nghịch Phong ở thành phố khác mà không mở quán cà phê Internet Netfish thì hơi kỳ lạ, dễ bị người khác nghi ngờ.
Nếu làm phải làm cùng mới nghe lọt tai nhìn vừa mắt.
Với lại, quán cà phê Internet Netfish có ưu điểm lớn hơn bưu cục Nghịch Phong, vốn ban đầu tương đối lớn, dù là tiền thuê cửa hàng hay trang trí, mua máy tính cũng phải chi một khoảng lớn.
Dù sau này dần có lời, nhưng thu lại vốn ban đầu lớn như vậy cũng là chuyện hơi lâu.
Chí ít sẽ không trong chu kỳ kết toán này.
Nếu suy nghĩ về địa điểm, không cần theo kinh nghiệm thất bại của thành phố Kinh Châu, khiến mấy quán này luôn thua lỗ thì sao?
Thế thì càng tốt!