Thành Nhà Giàu Nhất Bắt Đầu Từ Thua Lỗ Game (Dịch Full)

Chương 613 - Chương 613. Ai Kiếm Tiền, Ai Tiêu? (2)

Chương 613. Ai kiếm tiền, ai tiêu? (2)
Chương 613. Ai kiếm tiền, ai tiêu? (2)

Cho nên, Bùi Khiêm nghĩ tới nghĩ lui, chọn thành phố nghèo nhất tỉnh Hán Đông, cũng chính là thành phố Lâm Thành.

Khó khăn, ý là mức tiêu thụ của người bản địa không cao, đương nhiên quán cà phê Internet tiêu phí tương đối cao như quán cà phê Internet Netfish không dễ gì ăn nên làm ra được.

Mà kiểu đồ ăn ngoài như Takeaway Netfish, chắc chắn càng không buôn bán được.

Mà phát huy bền vững như Logistics Nghịch Phong, không kiếm được tiền, chắc chắn sẽ tiếp tục lỗ.

Tóm lại phải chọn nơi nghèo một chút.

Về phần vì sao… Bùi Khiêm không muốn giải thích, để mấy người này tự nghĩ.

Bùi Khiêm nói tiếp: “Ta định chuyển hết những ngành thực thể và những nghiệp vụ phụ trợ qua hết.”

“Mở một quán cà phê Internet Netfish 2.0 ở khu thương mại hàng đầu, mở thêm ba quán cà phê Internet Netfish 1.0 ở khu thương mại hạng hai, thêm Takeaway Netfish và hai mươi bưu cục Nghịch Phong xung quanh, một nhà kho và bốn điểm phân phối của lắp ráp ROF xung quanh quán cà phê Internet Netfish.”

“Tất cả những thứ này phải chuẩn bị cùng lúc, mở xong một lần!”

Trương Nguyên ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Bùi, thế này vốn không ít…”

“Tuy tiền thuê ở Lâm Thành rẻ hơn Kinh Châu nhiều, nhưng muốn làm mớ này thì vốn ban đầu cũng mười triệu…”

Bùi Khiêm im lặng thở dài.

Ta cũng không nghĩ đến thế này.

Ai bảo nghiệp vụ lắp ráp của ngươi kiếm nhiều như thế?

Ta không nắm bắt thời cơ xài, đợi đến chu kỳ kết toán luống cuống tay chân không tiêu hết thì sao?

Bùi Khiêm nói lời thấm thía: “Chút tiền này có xá gì, nếu không đủ thì cứ nói ta.”

“Với lại hai mươi bưu cục Nghịch Phong chỉ là tạm thời, sau này chắc chắn sẽ mở nữa, tranh thủ mở bưu cục Nghịch Phong khắp Kinh Châu, cũng mở khắp Lâm Thành!”

“Ngươi phải rõ một tôn chỉ.”

“Tự kiếm tiền, tự nghĩ cách giải quyết, cố gắng tiêu.”

“Lỗ tiền thì báo cáo với ta, ta cho ngươi át chủ bài.”

Vốn dĩ Trương Nguyên nghĩ tổng giám đốc Bùi đang nói khách sáo, nhưng nghĩ kỹ lại cảm thấy ánh mắt tổng giám đốc Bùi vô cùng chân thành.

“Tổng giám đốc Bùi, ta… ta thật sự… quá cảm động!”

Trương Nguyên hết sức cảm kích, trong thoáng chốc không biết nói gì.

Bùi Khiêm vội giơ tay tỏ ý hắn dừng lại.

“Được rồi, không cần nói nhiều, ta có chuyện, đi trước đây.”

Bùi Khiêm nhìn hàng dài trước cửa quán cà phê Internet, tức chết đi được.

Trương Nguyên vội nói: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, ngươi đi thong thả! Chúc ngươi năm mới vui vẻ!”

Bùi Khiêm: “…”

Xin lỗi nha, năm mới của ta méo vui vẻ chút nào!

……

Mười một giờ trưa, thứ ba, ngày 4 tháng 11.

Bùi Khiêm vẫn đến công ty như thường, mà những người khác đã bắt đầu làm việc được một ngày rồi.

Nhưng vì ngày đầu tiên sau lễ, nên mọi người trông có vẻ rất bận rộn.

Đám người Lý Nhã Đạt đã du lịch về rồi.

Bùi Khiêm nhìn Lý Nhã Đạt và Bao Húc, không biết vì sao cứ cảm thấy trên mặt bọn họ không có nét gì là vui vẻ, ngược lại còn cảm thấy như kiểu trải qua bể dâu đường đời?

Bùi Khiêm không khỏi hơi sầu bi, nước Mỹ chán vậy sao?

Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, vì Bùi Khiêm cũng là người tương đối mê ở  nhà, không muốn ra ngoài, cũng chẳng quan tâm rốt cuộc nước Mỹ có vui không, cũng không định đi.

Đến văn phòng, Bùi Khiêm kiểm tra tin chưa đọc trước.

Có một tin do Trương Nguyên gửi đến, nói hôm nay hắn và Lữ Minh Lượng xuất phát đến Lâm Thành khảo sát, một loạt khâu như chọn địa điểm, trang trí, tuyển dụng... làm xong chí ít cũng phải đến giữa tháng hai.

Bùi Khiêm cảm thấy thời gian thế này không tồi, nếu trễ hơn nữa càng tốt.

Tốt nhất là mở mấy quán cà phê Internet, bưu cục này trước khi kết toán hơn tuần, không những tiêu một số tiền lớn mà còn không kiếm được nhiều tiền trong chu kỳ này.

Đến chu kỳ sau…

Chu kỳ sau rồi tính, thật sự không được thì mở thêm vài chi nhánh ở thành phố tương đối khó khăn, như vậy có thể có vòng lặp vô hạn.

Thứ tư, ngày 5 tháng 1.

Hai người Trần Khang Thác và Hác Quỳnh đang ngồi trong khu vực cà phê của quán cà phê Internet Netfish, mỗi người ôm một chiếc laptop, tay đang lướt nhanh trên bàn phím.

Suy nghĩ của hai người như đang không ngừng trào dâng, đầu ngón tay di chuyển không ngừng, đôi khi phải chỉnh sửa lại suy nghĩ, họ mới có thời gian dừng lại, cầm lấy tách cà phê ở trên bàn nhấp một ngụm.

Hai người họ đang viết kế hoạch nhà ma.

Trong khoảng thời gian ở Mỹ này, những việc mọi người trải qua giống như một giấc mơ vậy, nhưng lại là một cơn ác mộng.

Bệnh viện tâm thần “Fog Hill”, là một bệnh viện bỏ hoang đã lâu, còn được mệnh danh là ngôi nhà ma ám đáng sợ nhất thế giới.

Trong năm ngày này, nhóm du khách đã trải nghiệm hết toàn bộ ngôi nhà ma ám “vài lần”, sự cay đắng trong đó không thể nói thành lời.

Ấn tượng quá sâu, nghiệm ra quá nhiều rồi, ngay cả giấc mơ mỗi đêm của những ngày gần đây thường có thể “có được một số hiểu biết mới” và “nhớ lại một số ký ức đã mơ hồ”.

Vì vậy, sau khi trở về Kinh Châu, hai người Trần Khang Thác và Hác Quỳnh tràn đầy ý tưởng, vội vã viết ra kinh nghiệm du lịch của chính mình, sử dụng chúng vào dự án nhà ma do mình đảm nhận.

Tuy nhiên, không phải rập khuôn chép lại, mà là tiếp thu phản biện.

Hôm qua đã viết cả ngày rồi, sáng hôm nay lại viết tiếp nữa, dưới hiệu suất làm việc cao này, kế hoạch cơ bản đã được viết gần xong rồi.

“Nào, chúng ta đối chiếu với nhau thử xem.” Trần Khang Thác đề nghị.

Hai người gửi file đã viết xong cho nhau.

Từ khi quay lại đến nay, cả hai không trao đổi quá nhiều, chủ yếu để tránh làm nhiễu loạn suy nghĩ của nhau.

Hai người mỗi người đưa ra một kế hoạch của riêng mình, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, cả hai kết hợp kế hoạch của mình với nhau, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.

Tất nhiên, cả hai đều có sự thống nhất về kế hoạch, đó là hướng đi lớn của việc xây dựng nhà ma mà tổng giám đốc Bùi từng đề xuất.

Ý kiến ​​của tổng giám đốc Bùi chắc chắn phải là tiêu chuẩn cốt lõi nhất, không thể làm trái lại được.

“Để những người lớn gan không nơi tiêu tiền, khiến những người nhát gan phải chùn bước”, đây là nguyên văn những lời tổng giám đốc Bùi đã nói.

Hết chương 613.
Bình Luận (0)
Comment